古诗词

叙雨

张耒

西山之泉兮冽以清,淳注万古兮无亏盈。xī shān zhī quán xī liè yǐ qīng,chún zhù wàn gǔ xī wú kuī yíng。
应龙蟠守兮谨防扃,有神司之兮帅群灵。yīng lóng pán shǒu xī jǐn fáng jiōng,yǒu shén sī zhī xī shuài qún líng。
神君曷处兮山之穹,云郛雾阙兮都邃宫。shén jūn hé chù xī shān zhī qióng,yún fú wù quē xī dōu suì gōng。
腾驾逸景兮驭清风,上友仙圣兮佑帝躬。téng jià yì jǐng xī yù qīng fēng,shàng yǒu xiān shèng xī yòu dì gōng。
惟今之旱兮非神曷愬,家无馀粮兮麦不庇雨。wéi jīn zhī hàn xī fēi shén hé sù,jiā wú yú liáng xī mài bù bì yǔ。
土飘尘扬兮迷行错步,魃威孔张兮炽莫予御。tǔ piāo chén yáng xī mí xíng cuò bù,bá wēi kǒng zhāng xī chì mò yǔ yù。
挹水一勺兮荐羔豚,曷求于水兮神实凭。yì shuǐ yī sháo xī jiàn gāo tún,hé qiú yú shuǐ xī shén shí píng。
土有蔬兮林有实,芼馨香兮菹芳郁。tǔ yǒu shū xī lín yǒu shí,mào xīn xiāng xī jū fāng yù。
神我飨兮临我堂,酌芝醑兮御椒浆。shén wǒ xiǎng xī lín wǒ táng,zhuó zhī xǔ xī yù jiāo jiāng。
巫甚祇兮时甚良,哀我疾兮降我祥。wū shén qí xī shí shén liáng,āi wǒ jí xī jiàng wǒ xiáng。
神君仁兮念下民,抚民灾兮号帝阍。shén jūn rén xī niàn xià mín,fǔ mín zāi xī hào dì hūn。
帝念神君兮诏雨官,叱驭六龙兮奋互飞。dì niàn shén jūn xī zhào yǔ guān,chì yù liù lóng xī fèn hù fēi。
骞掣飞电兮鼓雷震,俾霈尔泽兮正无限。qiān chè fēi diàn xī gǔ léi zhèn,bǐ pèi ěr zé xī zhèng wú xiàn。
山灵川怪兮更腾奔,角毛羽鬣兮烂鳞鳞。shān líng chuān guài xī gèng téng bēn,jiǎo máo yǔ liè xī làn lín lín。
前幢后旆兮玄双轮,椎轰喧呵兮翻乾坤。qián chuáng hòu pèi xī xuán shuāng lún,chuí hōng xuān hē xī fān qián kūn。
神龙九鬣兮杂蛟鲲,瞠眼飞涎兮翻腭龈。shén lóng jiǔ liè xī zá jiāo kūn,chēng yǎn fēi xián xī fān è kěn。
伏潜羲和兮止星辰,一洒万里兮倾河津。fú qián xī hé xī zhǐ xīng chén,yī sǎ wàn lǐ xī qīng hé jīn。
妖风失威兮敛以奔,魃濡厥裳兮伏以蹲。yāo fēng shī wēi xī liǎn yǐ bēn,bá rú jué shang xī fú yǐ dūn。
槁苏焦泽兮息惔焚,优渥润沃兮无涯垠。gǎo sū jiāo zé xī xī tán fén,yōu wò rùn wò xī wú yá yín。
菽麰诜诜兮奋裳绅,秋种既即兮农则勤。shū móu shēn shēn xī fèn shang shēn,qiū zhǒng jì jí xī nóng zé qín。
既足而止兮披雾昏,朝阳清明兮敛游尘。jì zú ér zhǐ xī pī wù hūn,cháo yáng qīng míng xī liǎn yóu chén。
功成不居兮驾归云,空山寥寥兮夜无闻。gōng chéng bù jū xī jià guī yún,kōng shān liáo liáo xī yè wú wén。
灵泉幽幽兮湛奫沦,竭诚莫报兮仁哉君。líng quán yōu yōu xī zhàn yūn lún,jié chéng mò bào xī rén zāi jūn。
张耒

张耒

北宋文学家,擅长诗词,为苏门四学士之一。《全宋词》《全宋诗》中有他的多篇作品。早年游学于陈,学官苏辙重爱,从学于苏轼,苏轼说他的文章类似苏辙,汪洋澹泊。其诗学白居易、张籍,如:《田家》《海州道中》《输麦行》多反映下层人民的生活以及自己的生活感受,风格平易晓畅。著作有《柯山集》五十卷、《拾遗》十二卷、《续拾遗》一卷。《宋史》卷四四四有传。 张耒的作品>>

猜您喜欢

七日晚同潘郎乘月到栾家观鹤问石生羚羊角偶有之今早惠角一对良真是也吾药遂成欣然作诗

张耒

昨宵风月好,携手得吾人。zuó xiāo fēng yuè hǎo,xié shǒu dé wú rén。
南街访老鹤,夜扣主人门。nán jiē fǎng lǎo hè,yè kòu zhǔ rén mén。
入门未相见,清唳已可闻。rù mén wèi xiāng jiàn,qīng lì yǐ kě wén。
见我展双翅,俯啄意甚驯。jiàn wǒ zhǎn shuāng chì,fǔ zhuó yì shén xùn。
访药偶有之,初尚疑未真。fǎng yào ǒu yǒu zhī,chū shàng yí wèi zhēn。
今晨堕我前,获此万里珍。jīn chén duò wǒ qián,huò cǐ wàn lǐ zhēn。
披图验良是,入药定有神。pī tú yàn liáng shì,rù yào dìng yǒu shén。
望兹以试方,辅此老病身。wàng zī yǐ shì fāng,fǔ cǐ lǎo bìng shēn。
嗟我天所穷,一事百苦辛。jiē wǒ tiān suǒ qióng,yī shì bǎi kǔ xīn。
兹游乃辄遂,造物良已仁。zī yóu nǎi zhé suì,zào wù liáng yǐ rén。
因歌遂成诗,往调柯山君。yīn gē suì chéng shī,wǎng diào kē shān jūn。

食蟹

张耒

世言蟹毒甚,过食风乃乘。shì yán xiè dú shén,guò shí fēng nǎi chéng。
风淫为末疾,能败股与肱。fēng yín wèi mò jí,néng bài gǔ yǔ gōng。
我读本草书,美恶未有凭。wǒ dú běn cǎo shū,měi è wèi yǒu píng。
筋绝不可理,蟹续牢如縆。jīn jué bù kě lǐ,xiè xù láo rú gēng。
骨萎用蟹补,可使无骞崩。gǔ wēi yòng xiè bǔ,kě shǐ wú qiān bēng。
凡风待火出,热甚风乃腾。fán fēng dài huǒ chū,rè shén fēng nǎi téng。
中炎若遇蟹,其快如霜泠。zhōng yán ruò yù xiè,qí kuài rú shuāng líng。
俗传未必妄,但恐殊爱憎。sú chuán wèi bì wàng,dàn kǒng shū ài zēng。
本草起东汉,要之出贤能。běn cǎo qǐ dōng hàn,yào zhī chū xián néng。
虽失谅不远,尧蹠终殊称。suī shī liàng bù yuǎn,yáo zhí zhōng shū chēng。
书生自信书,俚说徒营营。shū shēng zì xìn shū,lǐ shuō tú yíng yíng。

谷鸟

张耒

谷鸟有和声,杖藜北园路。gǔ niǎo yǒu hé shēng,zhàng lí běi yuán lù。
悠悠雪委泥,霭霭春浮树。yōu yōu xuě wěi ní,ǎi ǎi chūn fú shù。
樱包欲破红,梅葩粉坠素。yīng bāo yù pò hóng,méi pā fěn zhuì sù。
幸兹沉疴间,复此赏心遇。xìng zī chén kē jiān,fù cǐ shǎng xīn yù。
晴阳山气昏,积雨溪光露。qíng yáng shān qì hūn,jī yǔ xī guāng lù。
四郊农事起,兴怀田野趣。sì jiāo nóng shì qǐ,xīng huái tián yě qù。

昼睡

张耒

雨去天已秋,暑归日犹永。yǔ qù tiān yǐ qiū,shǔ guī rì yóu yǒng。
聊为清昼眠,度此亭午景。liáo wèi qīng zhòu mián,dù cǐ tíng wǔ jǐng。
虫鸣篱落晚,地僻邻里静。chóng míng lí luò wǎn,dì pì lín lǐ jìng。
起坐晚闻鸡,虚堂无俗听。qǐ zuò wǎn wén jī,xū táng wú sú tīng。
我非汲汲者,失脚陷机阱。wǒ fēi jí jí zhě,shī jiǎo xiàn jī jǐng。
天道不吾欺,兹焉遣朝暝。tiān dào bù wú qī,zī yān qiǎn cháo míng。

十三夜风雨作暑气顿尽明日与晁郎小饮

张耒

雨洗风扫除,老火不复燎。yǔ xǐ fēng sǎo chú,lǎo huǒ bù fù liáo。
蓐收行正令,一夕清八表。rù shōu xíng zhèng lìng,yī xī qīng bā biǎo。
衰骸困烧煮,魂魄始可招。shuāi hái kùn shāo zhǔ,hún pò shǐ kě zhāo。
东窗美一睡,灯火清自照。dōng chuāng měi yī shuì,dēng huǒ qīng zì zhào。
银河西南注,促织近堂奥。yín hé xī nán zhù,cù zhī jìn táng ào。
岁晚我何为,三觞醉清晓。suì wǎn wǒ hé wèi,sān shāng zuì qīng xiǎo。

寄中山鹤

张耒

矫矫云外物,本非世所驯。jiǎo jiǎo yún wài wù,běn fēi shì suǒ xùn。
怀安败尔性,乃与人相亲。huái ān bài ěr xìng,nǎi yǔ rén xiāng qīn。
嘎然而长鸣,已愧鸿在云。gā rán ér zhǎng míng,yǐ kuì hóng zài yún。
马羁当受鞭,泉汲宁辞浑。mǎ jī dāng shòu biān,quán jí níng cí hún。
岂无山中友,初不离鸡群。qǐ wú shān zhōng yǒu,chū bù lí jī qún。
虽无月支料,亦饱松间身。suī wú yuè zhī liào,yì bǎo sōng jiān shēn。
嗟我少学古,有道羞贱贫。jiē wǒ shǎo xué gǔ,yǒu dào xiū jiàn pín。
径出不自爱,蹉跎曳朝绅。jìng chū bù zì ài,cuō tuó yè cháo shēn。
一为折腰趋,永愧植杖耘。yī wèi zhé yāo qū,yǒng kuì zhí zhàng yún。
时时犹高谈,自喜未缁磷。shí shí yóu gāo tán,zì xǐ wèi zī lín。
寄语中山鹤,吾与汝知津。jì yǔ zhōng shān hè,wú yǔ rǔ zhī jīn。

四月一日同潘何小酌

张耒

今晨一杯酒,相属送归春。jīn chén yī bēi jiǔ,xiāng shǔ sòng guī chūn。
明年东风至,何处复迎新。míng nián dōng fēng zhì,hé chù fù yíng xīn。
悬知柯山下,犹作未知人。xuán zhī kē shān xià,yóu zuò wèi zhī rén。
来者事如梦,未至难预论。lái zhě shì rú mèng,wèi zhì nán yù lùn。
且使饮此酒,陶然付大钧。qiě shǐ yǐn cǐ jiǔ,táo rán fù dà jūn。

春日杂书八首

张耒

长安春雪消,天地一清润。zhǎng ān chūn xuě xiāo,tiān dì yī qīng rùn。
墙东风霜蘖,新叶如奋迅。qiáng dōng fēng shuāng niè,xīn yè rú fèn xùn。
老怀轻岁月,荣谢置不问。lǎo huái qīng suì yuè,róng xiè zhì bù wèn。
平生儿女心,乘间亦斗进。píng shēng ér nǚ xīn,chéng jiān yì dòu jìn。
微芳触鼻界,春意满方寸。wēi fāng chù bí jiè,chūn yì mǎn fāng cùn。
却嫌一瓶钵,事与花不应。què xián yī píng bō,shì yǔ huā bù yīng。

春日杂书八首

张耒

出门逢一士,韦布污尘土。chū mén féng yī shì,wéi bù wū chén tǔ。
延之升宾阶,再拜色低沮。yán zhī shēng bīn jiē,zài bài sè dī jǔ。
问来何所欲,涕下说贫窭。wèn lái hé suǒ yù,tì xià shuō pín jù。
其求升斗尔,我亦不能具。qí qiú shēng dòu ěr,wǒ yì bù néng jù。
我穷与君等,禄不饱儿女。wǒ qióng yǔ jūn děng,lù bù bǎo ér nǚ。
一事聊自贤,无求差胜汝。yī shì liáo zì xián,wú qiú chà shèng rǔ。

春日杂书八首

张耒

年长心益衰,读书常苦忘。nián zhǎng xīn yì shuāi,dú shū cháng kǔ wàng。
当其欲谈说,散坠挽不上。dāng qí yù tán shuō,sàn zhuì wǎn bù shàng。
诗书非真学,尽记未足尚。shī shū fēi zhēn xué,jǐn jì wèi zú shàng。
但憎心辜眼,不为谨守藏。dàn zēng xīn gū yǎn,bù wèi jǐn shǒu cáng。
书多墨入腹,无乃与饭妨。shū duō mò rù fù,wú nǎi yǔ fàn fáng。
何如粲然白,广作酒肉盎。hé rú càn rán bái,guǎng zuò jiǔ ròu àng。

春日杂书八首

张耒

春风无形迹,贫舍亦时至。chūn fēng wú xíng jì,pín shě yì shí zhì。
欲将桃李蹊,易此冰霜地。yù jiāng táo lǐ qī,yì cǐ bīng shuāng dì。
朝阳屋角暖,岸帻散衿袂。cháo yáng wū jiǎo nuǎn,àn zé sàn jīn mèi。
迹来饬妻子,裘纩且饮费。jì lái chì qī zi,qiú kuàng qiě yǐn fèi。
那知事大谬,暮雪卷风至。nà zhī shì dà miù,mù xuě juǎn fēng zhì。
单衣不得出,宛转眠被袂。dān yī bù dé chū,wǎn zhuǎn mián bèi mèi。
亦知事不久,顷刻度匪易。yì zhī shì bù jiǔ,qǐng kè dù fěi yì。
四邻同一欢,初不办此计。sì lín tóng yī huān,chū bù bàn cǐ jì。
天公擅万物,与夺得自恣。tiān gōng shàn wàn wù,yǔ duó dé zì zì。
如何倒寒燠,乃以命为戏。rú hé dào hán yù,nǎi yǐ mìng wèi xì。

春日杂书八首

张耒

浮名一蹭蹬,万事付莽卤。fú míng yī cèng dēng,wàn shì fù mǎng lǔ。
惟馀田园心,尚欲学老圃。wéi yú tián yuán xīn,shàng yù xué lǎo pǔ。
空庭春雪尽,平地灌膏乳。kōng tíng chūn xuě jǐn,píng dì guàn gāo rǔ。
买花门前翁,栽插粲可数。mǎi huā mén qián wēng,zāi chā càn kě shù。
种之未浃日,昼夜风卷土。zhǒng zhī wèi jiā rì,zhòu yè fēng juǎn tǔ。
真须学抱瓮,敢信春必雨。zhēn xū xué bào wèng,gǎn xìn chūn bì yǔ。
隔墙见藜藿,气欲陵栋宇。gé qiáng jiàn lí huò,qì yù líng dòng yǔ。
彼独谁使之,时来遽如许。bǐ dú shuí shǐ zhī,shí lái jù rú xǔ。

春日杂书八首

张耒

谓春正无情,乃发桃与李。wèi chūn zhèng wú qíng,nǎi fā táo yǔ lǐ。
若真有知者,风恶折兰芷。ruò zhēn yǒu zhī zhě,fēng è zhé lán zhǐ。
是非一无与,任物自生死。shì fēi yī wú yǔ,rèn wù zì shēng sǐ。
德之固已愚,怨者亦岂理。dé zhī gù yǐ yú,yuàn zhě yì qǐ lǐ。
有圃畏不蕃,有田忧不美。yǒu pǔ wèi bù fān,yǒu tián yōu bù měi。
吾环堵萧然,于何生愠喜。wú huán dǔ xiāo rán,yú hé shēng yùn xǐ。

春日杂书八首

张耒

昨日为雨备,今晨天乃风。zuó rì wèi yǔ bèi,jīn chén tiān nǎi fēng。
障风谨自保,通夕雪迷空。zhàng fēng jǐn zì bǎo,tōng xī xuě mí kōng。
备一常失计,尽备力不供。bèi yī cháng shī jì,jǐn bèi lì bù gōng。
因之置不为,拱手受祸凶。yīn zhī zhì bù wèi,gǒng shǒu shòu huò xiōng。
当为不可壤,任彼万变攻。dāng wèi bù kě rǎng,rèn bǐ wàn biàn gōng。
筑室如金石,何劳计春冬。zhù shì rú jīn shí,hé láo jì chūn dōng。
此道简且安,古来家国同。cǐ dào jiǎn qiě ān,gǔ lái jiā guó tóng。

春日杂书八首

张耒

吾闻古夸父,逐日沉虞渊。wú wén gǔ kuā fù,zhú rì chén yú yuān。
以日为可逐,智固未足言。yǐ rì wèi kě zhú,zhì gù wèi zú yán。
徒能出八极,撑突干云天。tú néng chū bā jí,chēng tū gàn yún tiān。
当其惫且毙,更使儿女怜。dāng qí bèi qiě bì,gèng shǐ ér nǚ lián。
至弱败至刚,水波乃飘山。zhì ruò bài zhì gāng,shuǐ bō nǎi piāo shān。
谁能守此道,却敌以空弮。shuí néng shǒu cǐ dào,què dí yǐ kōng quān。