古诗词

友山

张耒

张子官于福昌,块然独居,无与为友。zhāng zi guān yú fú chāng,kuài rán dú jū,wú yǔ wèi yǒu。
宾客不至,遗朋失旧。bīn kè bù zhì,yí péng shī jiù。
经时闭门,终日钳口。jīng shí bì mén,zhōng rì qián kǒu。
出无与游,居无与就。chū wú yǔ yóu,jū wú yǔ jiù。
谁同我食,谁酌我酒。shuí tóng wǒ shí,shuí zhuó wǒ jiǔ。
归守妻孥,出对厮走。guī shǒu qī nú,chū duì sī zǒu。
驾言出游,田童野叟。jià yán chū yóu,tián tóng yě sǒu。
气否莫交,情包不剖。qì fǒu mò jiāo,qíng bāo bù pōu。
塞聪蔽明,盘足袖手。sāi cōng bì míng,pán zú xiù shǒu。
披书阅简,眩目疲肘。pī shū yuè jiǎn,xuàn mù pí zhǒu。
厌然成痼,不可针灸。yàn rán chéng gù,bù kě zhēn jiǔ。
于是张子,涤虑除烦。yú shì zhāng zi,dí lǜ chú fán。
披庭扫堂,枕手而眠。pī tíng sǎo táng,zhěn shǒu ér mián。
恍若有遇,有神降焉。huǎng ruò yǒu yù,yǒu shén jiàng yān。
曰我实哀汝,独无友朋。yuē wǒ shí āi rǔ,dú wú yǒu péng。
我有教告,子乎我听。wǒ yǒu jiào gào,zi hū wǒ tīng。
凡世之人,百愚一贤。fán shì zhī rén,bǎi yú yī xián。
古昔所叹,非独今然。gǔ xī suǒ tàn,fēi dú jīn rán。
得贤与朋,善固无俪。dé xián yǔ péng,shàn gù wú lì。
贤不可得,将愚与比。xián bù kě dé,jiāng yú yǔ bǐ。
友贤实难,幸然后值。yǒu xián shí nán,xìng rán hòu zhí。
不幸友愚,与无孰利。bù xìng yǒu yú,yǔ wú shú lì。
谄笑倾辟,韬情晦实。chǎn xiào qīng pì,tāo qíng huì shí。
测心献计,因隙投策。cè xīn xiàn jì,yīn xì tóu cè。
口是腹非,面歌背泣。kǒu shì fù fēi,miàn gē bèi qì。
友若此者,实繁孔多。yǒu ruò cǐ zhě,shí fán kǒng duō。
曷若不见,目清耳和。hé ruò bù jiàn,mù qīng ěr hé。
我复告子,真友之实。wǒ fù gào zi,zhēn yǒu zhī shí。
尔遵我言,友胡有竭。ěr zūn wǒ yán,yǒu hú yǒu jié。
人物虽殊,可友同焉。rén wù suī shū,kě yǒu tóng yān。
赐尔以友,其名曰山。cì ěr yǐ yǒu,qí míng yuē shān。
居汝左右,在汝北焉。jū rǔ zuǒ yòu,zài rǔ běi yān。
端不汝去,澹兮绝言。duān bù rǔ qù,dàn xī jué yán。
春丽夏繁,秋疏冬瘦。chūn lì xià fán,qiū shū dōng shòu。
霞雾融明,风驰雨骤。xiá wù róng míng,fēng chí yǔ zhòu。
孤楫横奔,牢屯巧镂。gū jí héng bēn,láo tún qiǎo lòu。
傲岸轩昂,清华润秀。ào àn xuān áng,qīng huá rùn xiù。
对食临眠,排堂入牖。duì shí lín mián,pái táng rù yǒu。
效技汝前,虽劳不疚。xiào jì rǔ qián,suī láo bù jiù。
山有佳泉,多灌尔囿。shān yǒu jiā quán,duō guàn ěr yòu。
历石悬空,泠泠清漱。lì shí xuán kōng,líng líng qīng shù。
如闻妙音,濯烦浴垢。rú wén miào yīn,zhuó fán yù gòu。
不犹愈乎,卑议庸读。bù yóu yù hū,bēi yì yōng dú。
过耳增懑,入心善烦者乎。guò ěr zēng mèn,rù xīn shàn fán zhě hū。
山有修竹,汝园是植。shān yǒu xiū zhú,rǔ yuán shì zhí。
静丽明鲜,端虚正直。jìng lì míng xiān,duān xū zhèng zhí。
如彼正人,扬言发色。rú bǐ zhèng rén,yáng yán fā sè。
微风散碧,宵月镂白。wēi fēng sàn bì,xiāo yuè lòu bái。
不犹愈乎,市儿尘颜。bù yóu yù hū,shì ér chén yán。
敧眉鼓吻,佞笑浮言。jī méi gǔ wěn,nìng xiào fú yán。
工为媚悦,善佞曲拳者乎。gōng wèi mèi yuè,shàn nìng qū quán zhě hū。
山有乔木,耸立而峙。shān yǒu qiáo mù,sǒng lì ér zhì。
端无媚姿,若对正士。duān wú mèi zī,ruò duì zhèng shì。
障雨蔽暍,千人所芘。zhàng yǔ bì yē,qiān rén suǒ pí。
微飙披拂,吹奏竽籁。wēi biāo pī fú,chuī zòu yú lài。
不犹愈乎,蠕蠕鼠辈。bù yóu yù hū,rú rú shǔ bèi。
女黠儿娇,奴趋妾拜者乎。nǚ xiá ér jiāo,nú qū qiè bài zhě hū。
山有好鸟,清喉丽羽。shān yǒu hǎo niǎo,qīng hóu lì yǔ。
引啸长鸣,群呼迭语。yǐn xiào zhǎng míng,qún hū dié yǔ。
夜管风弦,哀簧怨柱。yè guǎn fēng xián,āi huáng yuàn zhù。
不犹愈乎,巷歌里舞。bù yóu yù hū,xiàng gē lǐ wǔ。
促缩跳梁,颠妖淫污。cù suō tiào liáng,diān yāo yín wū。
父子不施,弃礼忘数者乎。fù zi bù shī,qì lǐ wàng shù zhě hū。
如前实繁,言胡可殚。rú qián shí fán,yán hú kě dān。
汝与之乐,右攀左援。rǔ yǔ zhī lè,yòu pān zuǒ yuán。
曷为孑孑,寤寐嗟叹。hé wèi jié jié,wù mèi jiē tàn。
张子再拜,受言永怀。zhāng zi zài bài,shòu yán yǒng huái。
解累亡忧,心通志开。jiě lèi wáng yōu,xīn tōng zhì kāi。
高山岩岩,流水潺潺。gāo shān yán yán,liú shuǐ chán chán。
竹茂木翘,鸟鸣琅然。zhú mào mù qiào,niǎo míng láng rán。
如前夷齐,而后闵颜。rú qián yí qí,ér hòu mǐn yán。
吾何为乎,浩然其间。wú hé wèi hū,hào rán qí jiān。
张耒

张耒

北宋文学家,擅长诗词,为苏门四学士之一。《全宋词》《全宋诗》中有他的多篇作品。早年游学于陈,学官苏辙重爱,从学于苏轼,苏轼说他的文章类似苏辙,汪洋澹泊。其诗学白居易、张籍,如:《田家》《海州道中》《输麦行》多反映下层人民的生活以及自己的生活感受,风格平易晓畅。著作有《柯山集》五十卷、《拾遗》十二卷、《续拾遗》一卷。《宋史》卷四四四有传。 张耒的作品>>

猜您喜欢

东海有大松土人相传三代时物其状伟异诗不能尽因读徐仲车五花柳枝之作作此诗以激之

张耒

诗翁爱花复爱柳,长歌高吟半酣酒。shī wēng ài huā fù ài liǔ,zhǎng gē gāo yín bàn hān jiǔ。
自言二物天下奇,爱之不厌形于诗。zì yán èr wù tiān xià qí,ài zhī bù yàn xíng yú shī。
嗟予所爱翁未见,我昔东游穷海甸。jiē yǔ suǒ ài wēng wèi jiàn,wǒ xī dōng yóu qióng hǎi diān。
波涛四绝大岛中,上有太古不死之长松。bō tāo sì jué dà dǎo zhōng,shàng yǒu tài gǔ bù sǐ zhī zhǎng sōng。
千人袢延坐其下,仰见翠叶迷苍穹。qiān rén pàn yán zuò qí xià,yǎng jiàn cuì yè mí cāng qióng。
巨鳌竭力负不起,鹏栖仅借卑枝容。jù áo jié lì fù bù qǐ,péng qī jǐn jiè bēi zhī róng。
人言海若此其圉,鳞甲百万屯蛟龙。rén yán hǎi ruò cǐ qí yǔ,lín jiǎ bǎi wàn tún jiāo lóng。
又云海怪久不死,守护山麓蟠其躬。yòu yún hǎi guài jiǔ bù sǐ,shǒu hù shān lù pán qí gōng。
天空海阔风力壮,敲戛簸荡声无穷。tiān kōng hǎi kuò fēng lì zhuàng,qiāo jiá bǒ dàng shēng wú qióng。
轩辕张乐奏未已,笋?百万喧笙镛。xuān yuán zhāng lè zòu wèi yǐ,sǔn bǎi wàn xuān shēng yōng。
鬼神不欲人屡见,护以万叠青山峰。guǐ shén bù yù rén lǚ jiàn,hù yǐ wàn dié qīng shān fēng。
爱之未免困寂寞,坐见雨露沾蒿蓬。ài zhī wèi miǎn kùn jì mò,zuò jiàn yǔ lù zhān hāo péng。
东皋吟翁天下才,海岳秀气天所钟。dōng gāo yín wēng tiān xià cái,hǎi yuè xiù qì tiān suǒ zhōng。
岂惟文章继骚雅,胸中术业窥夔龙。qǐ wéi wén zhāng jì sāo yǎ,xiōng zhōng shù yè kuī kuí lóng。
如何坎轲滞茅屋,失所因与兹松同。rú hé kǎn kē zhì máo wū,shī suǒ yīn yǔ zī sōng tóng。
诗翁勿爱花与柳,软弱但解争纤秾。shī wēng wù ài huā yǔ liǔ,ruǎn ruò dàn jiě zhēng xiān nóng。
春英零落化为土,夏叶狼藉工巢虫。chūn yīng líng luò huà wèi tǔ,xià yè láng jí gōng cháo chóng。
娇儿姹妇最入眼,丈夫所志当英雄。jiāo ér chà fù zuì rù yǎn,zhàng fū suǒ zhì dāng yīng xióng。
何当与君涉海去,结茅松下甘长终。hé dāng yǔ jūn shè hǎi qù,jié máo sōng xià gān zhǎng zhōng。

读苏子瞻韩干马图诗

张耒

我虽不见韩干马,一读公诗如见者。wǒ suī bù jiàn hán gàn mǎ,yī dú gōng shī rú jiàn zhě。
韩生画马常苦肥,肉中藏骨以为奇。hán shēng huà mǎ cháng kǔ féi,ròu zhōng cáng gǔ yǐ wèi qí。
开元有臣善司牧,四十万匹屯山谷。kāi yuán yǒu chén shàn sī mù,sì shí wàn pǐ tún shān gǔ。
养之罕用食之丰,力不曾施空长肉。yǎng zhī hǎn yòng shí zhī fēng,lì bù céng shī kōng zhǎng ròu。
韩生图像无乃然,我谓韩生巧未全。hán shēng tú xiàng wú nǎi rán,wǒ wèi hán shēng qiǎo wèi quán。
君不见昔时骐骥人未得,饥守盐车惟有骨。jūn bù jiàn xī shí qí jì rén wèi dé,jī shǒu yán chē wéi yǒu gǔ。
昂藏不受尘土侵,伯乐未来空伫立。áng cáng bù shòu chén tǔ qīn,bó lè wèi lái kōng zhù lì。
骐骥乏食肉常臞,韩生不写瘦马驹。qí jì fá shí ròu cháng qú,hán shēng bù xiě shòu mǎ jū。
谁能为骥传之图,不如凡马饱青刍。shuí néng wèi jì chuán zhī tú,bù rú fán mǎ bǎo qīng chú。

再和马图

张耒

我年十五游关西,当时惟拣恶马骑。wǒ nián shí wǔ yóu guān xī,dāng shí wéi jiǎn è mǎ qí。
华州城西铁骢马,勇士十人不可羁。huá zhōu chéng xī tiě cōng mǎ,yǒng shì shí rén bù kě jī。
牵来当庭立不定,两足人立迎风嘶。qiān lái dāng tíng lì bù dìng,liǎng zú rén lì yíng fēng sī。
我心壮此宁复畏,抚鞍蹑镫乘以驰。wǒ xīn zhuàng cǐ níng fù wèi,fǔ ān niè dèng chéng yǐ chí。
长衢大呼人四走,腰稳如植身如飞。zhǎng qú dà hū rén sì zǒu,yāo wěn rú zhí shēn rú fēi。
桥边争道挽不止,侧身逼坠壕中泥。qiáo biān zhēng dào wǎn bù zhǐ,cè shēn bī zhuì háo zhōng ní。
悬空十丈才一掷,我手失辔犹攒蹄。xuán kōng shí zhàng cái yī zhì,wǒ shǒu shī pèi yóu zǎn tí。
回头一跃已在岸,但见满道人嗟咨。huí tóu yī yuè yǐ zài àn,dàn jiàn mǎn dào rén jiē zī。
关中地平草木短,尽日散漫游忘归。guān zhōng dì píng cǎo mù duǎn,jǐn rì sàn màn yóu wàng guī。
驱驰宁复受鞭策,进止自与人心齐。qū chí níng fù shòu biān cè,jìn zhǐ zì yǔ rén xīn qí。
尔来十年我南走,此马嗟嗟入谁手。ěr lái shí nián wǒ nán zǒu,cǐ mǎ jiē jiē rù shuí shǒu。
楚乡水国地卑污,人尽乘船马如狗。chǔ xiāng shuǐ guó dì bēi wū,rén jǐn chéng chuán mǎ rú gǒu。
我心未老身已衰,梦寐时时犹见之。wǒ xīn wèi lǎo shēn yǐ shuāi,mèng mèi shí shí yóu jiàn zhī。
想图思画忽有感,况复慷慨吟公诗。xiǎng tú sī huà hū yǒu gǎn,kuàng fù kāng kǎi yín gōng shī。
达人遇境贵不惑,世有尤物常难得。dá rén yù jìng guì bù huò,shì yǒu yóu wù cháng nán dé。
宁能使我即无情,搔首长歌还叹息。níng néng shǐ wǒ jí wú qíng,sāo shǒu zhǎng gē hái tàn xī。

宿龟山寺下赠旻师

张耒

淮流赴海何时穷,我生飘泊西复东。huái liú fù hǎi hé shí qióng,wǒ shēng piāo pō xī fù dōng。
山中老僧旧相识,惊我非复当时容。shān zhōng lǎo sēng jiù xiāng shí,jīng wǒ fēi fù dāng shí róng。
三年历遍百忧患,迁就汲汲如飞鸿。sān nián lì biàn bǎi yōu huàn,qiān jiù jí jí rú fēi hóng。
人生易老古所叹,如我安得颜长红。rén shēng yì lǎo gǔ suǒ tàn,rú wǒ ān dé yán zhǎng hóng。
尘埃漫灭旧题壁,枝叶已拱当时松。chén āi màn miè jiù tí bì,zhī yè yǐ gǒng dāng shí sōng。
我方奔走师已老,更念别此何时逢。wǒ fāng bēn zǒu shī yǐ lǎo,gèng niàn bié cǐ hé shí féng。
眼看故旧怀抱好,宴坐不觉听山钟。yǎn kàn gù jiù huái bào hǎo,yàn zuò bù jué tīng shān zhōng。
长淮月高人语绝,惟有塔铃鸣夜风。zhǎng huái yuè gāo rén yǔ jué,wéi yǒu tǎ líng míng yè fēng。

寄子由先生

张耒

先生四十犹不遇,独坐南都谁与语。xiān shēng sì shí yóu bù yù,dú zuò nán dōu shuí yǔ yǔ。
青衫弟子天下穷,饥走京城困羁旅。qīng shān dì zi tiān xià qióng,jī zǒu jīng chéng kùn jī lǚ。
高门得饭暂见肉,敝筐无实惟巢鼠。gāo mén dé fàn zàn jiàn ròu,bì kuāng wú shí wéi cháo shǔ。
楼头酒贵不敢沽,三百青铜输杜甫。lóu tóu jiǔ guì bù gǎn gū,sān bǎi qīng tóng shū dù fǔ。
强颜讲学昧时宜,漫自吟诗愁肺腑。qiáng yán jiǎng xué mèi shí yí,màn zì yín shī chóu fèi fǔ。
平生不解谒贵人,况乃令严门者拒。píng shēng bù jiě yè guì rén,kuàng nǎi lìng yán mén zhě jù。
此生自料应常尔,但愿流年醉中度。cǐ shēng zì liào yīng cháng ěr,dàn yuàn liú nián zuì zhōng dù。
又思人世乐乃已,此外纷纷何足数。yòu sī rén shì lè nǎi yǐ,cǐ wài fēn fēn hé zú shù。
豫期归日在凉秋,想见西风荡烦暑。yù qī guī rì zài liáng qiū,xiǎng jiàn xī fēng dàng fán shǔ。
区区怀抱冀披豁,一尊愿驻东归橹。qū qū huái bào jì pī huō,yī zūn yuàn zhù dōng guī lǔ。

再寄

张耒

宛丘之别今五年,汴上留连才一日。wǎn qiū zhī bié jīn wǔ nián,biàn shàng liú lián cái yī rì。
残生飘泊客东南,忧患侵陵心若失。cán shēng piāo pō kè dōng nán,yōu huàn qīn líng xīn ruò shī。
先生神貌独宛然,但觉岩岩瘦而实。xiān shēng shén mào dú wǎn rán,dàn jué yán yán shòu ér shí。
有如霜露入秋山,扫除繁蔚峰峦出。yǒu rú shuāng lù rù qiū shān,sǎo chú fán wèi fēng luán chū。
自言近读养生书,颇学仙人饵芝术。zì yán jìn dú yǎng shēng shū,pǒ xué xiān rén ěr zhī shù。
披寻图诀得茯苓,云是松间千岁物。pī xún tú jué dé fú líng,yún shì sōng jiān qiān suì wù。
屑而为食可不饥,功成在久非仓卒。xiè ér wèi shí kě bù jī,gōng chéng zài jiǔ fēi cāng zú。
上侔金石免毒裂,下比草木为强崛。shàng móu jīn shí miǎn dú liè,xià bǐ cǎo mù wèi qiáng jué。
涓涓漱纳白玉津,鍊以真元纳之骨。juān juān shù nà bái yù jīn,liàn yǐ zhēn yuán nà zhī gǔ。
神仙自是人不知,岂为难求废其术。shén xiān zì shì rén bù zhī,qǐ wèi nán qiú fèi qí shù。
我闻公说心独嗟,欲问太虚穷恍惚。wǒ wén gōng shuō xīn dú jiē,yù wèn tài xū qióng huǎng hū。
奈何不使被金朱,乃俾枯槁思岩窟。nài hé bù shǐ bèi jīn zhū,nǎi bǐ kū gǎo sī yán kū。
又观世事不可常,倚伏谁能定于一。yòu guān shì shì bù kě cháng,yǐ fú shuí néng dìng yú yī。
终身轩冕亦何赖,况有朝升而暮黜。zhōng shēn xuān miǎn yì hé lài,kuàng yǒu cháo shēng ér mù chù。
何如端坐养形骸,寿考康宁无夭屈。hé rú duān zuò yǎng xíng hái,shòu kǎo kāng níng wú yāo qū。
乃知岂即非良图,却笑儿曹嗜糠籺。nǎi zhī qǐ jí fēi liáng tú,què xiào ér cáo shì kāng hé。
青衫弟子昔受经,赋分羁穷少伦匹。qīng shān dì zi xī shòu jīng,fù fēn jī qióng shǎo lún pǐ。
自知无命作公卿,颇亦有心穷老佛。zì zhī wú mìng zuò gōng qīng,pǒ yì yǒu xīn qióng lǎo fú。
但思饱暖愿即已,妄意功名心实不。dàn sī bǎo nuǎn yuàn jí yǐ,wàng yì gōng míng xīn shí bù。
终期策杖从公游,更乞灵丸救衰疾。zhōng qī cè zhàng cóng gōng yóu,gèng qǐ líng wán jiù shuāi jí。

寄杨应之

张耒

应之蹉跎三十九,犹著青衫困尘垢。yīng zhī cuō tuó sān shí jiǔ,yóu zhù qīng shān kùn chén gòu。
高才逸气老益奇,我每事之安敢友。gāo cái yì qì lǎo yì qí,wǒ měi shì zhī ān gǎn yǒu。
逢时则驾子何患,有才未用谁之丑。féng shí zé jià zi hé huàn,yǒu cái wèi yòng shuí zhī chǒu。
暴得从来失常速,徐驱未用鞭其后。bào dé cóng lái shī cháng sù,xú qū wèi yòng biān qí hòu。
扫除万事付之命,收拾至乐归之酒。sǎo chú wàn shì fù zhī mìng,shōu shí zhì lè guī zhī jiǔ。
闻公颇以饮自名,我亦抗衡能至斗。wén gōng pǒ yǐ yǐn zì míng,wǒ yì kàng héng néng zhì dòu。
京师常恨酒不足,贫旅仅得糊其口。jīng shī cháng hèn jiǔ bù zú,pín lǚ jǐn dé hú qí kǒu。
乃知一饮尚间关,功垂万古知难偶。nǎi zhī yī yǐn shàng jiān guān,gōng chuí wàn gǔ zhī nán ǒu。
百年痛饮乃良图,安用金朱裹枯朽。bǎi nián tòng yǐn nǎi liáng tú,ān yòng jīn zhū guǒ kū xiǔ。
我生自断计已决,君亦我徒能尔否。wǒ shēng zì duàn jì yǐ jué,jūn yì wǒ tú néng ěr fǒu。
扬眉鼠子事轻肥,眨眼小儿夸谨厚。yáng méi shǔ zi shì qīng féi,zhǎ yǎn xiǎo ér kuā jǐn hòu。
须防仰吓忌鹓雏,更虑致魇逢刍狗。xū fáng yǎng xià jì yuān chú,gèng lǜ zhì yǎn féng chú gǒu。
独醒不若餔其糟,群犬犹须避而走。dú xǐng bù ruò bù qí zāo,qún quǎn yóu xū bì ér zǒu。
遭刑每笑嵇叔夜,得计须师彭泽叟。zāo xíng měi xiào jī shū yè,dé jì xū shī péng zé sǒu。
我官古邑洛之阳,间有山川亦奇秀。wǒ guān gǔ yì luò zhī yáng,jiān yǒu shān chuān yì qí xiù。
行当酿秫从子游,更以新诗相献侑。xíng dāng niàng shú cóng zi yóu,gèng yǐ xīn shī xiāng xiàn yòu。

招潘郎饮

张耒

老人夜短睡不足,㪍公窗外强知时。lǎo rén yè duǎn shuì bù zú,bó gōng chuāng wài qiáng zhī shí。
五更未明语千万,更憎林间鹎鵊儿。wǔ gèng wèi míng yǔ qiān wàn,gèng zēng lín jiān bēi jiá ér。
吹红洗白雨三日,吾园花在已离披。chuī hóng xǐ bái yǔ sān rì,wú yuán huā zài yǐ lí pī。
一年春事坐如此,白首穷谪归无期。yī nián chūn shì zuò rú cǐ,bái shǒu qióng zhé guī wú qī。
念此径须沽酒饮,买鱼烹肉勤妻儿。niàn cǐ jìng xū gū jiǔ yǐn,mǎi yú pēng ròu qín qī ér。
更呼东邻好酒伴,为我醉倒阶前泥。gèng hū dōng lín hǎo jiǔ bàn,wèi wǒ zuì dào jiē qián ní。

郭圃送芜菁感成长句

张耒

芜菁至南皆变菘,菘美在上根不食。wú jīng zhì nán jiē biàn sōng,sōng měi zài shàng gēn bù shí。
瑶簪玉笋不可见,使我每食思故国。yáo zān yù sǔn bù kě jiàn,shǐ wǒ měi shí sī gù guó。
西邻老翁知我意,盈筐走送如雪白。xī lín lǎo wēng zhī wǒ yì,yíng kuāng zǒu sòng rú xuě bái。
蒸烹气味元不改,今晨一日如还北。zhēng pēng qì wèi yuán bù gǎi,jīn chén yī rì rú hái běi。
孔明用蜀最艰窘,百计掇拾无遗策。kǒng míng yòng shǔ zuì jiān jiǒng,bǎi jì duō shí wú yí cè。
当时此物助军行,渭上褒中有遗植。dāng shí cǐ wù zhù jūn xíng,wèi shàng bāo zhōng yǒu yí zhí。
英雄临事究琐屑,终服奇才屈强敌。yīng xióng lín shì jiū suǒ xiè,zhōng fú qí cái qū qiáng dí。
想见躬耕自灌畦,当时有意谁能测。xiǎng jiàn gōng gēng zì guàn qí,dāng shí yǒu yì shuí néng cè。

读守道诗

张耒

仁宗之初公有声,一世懦者闻之惊。rén zōng zhī chū gōng yǒu shēng,yī shì nuò zhě wén zhī jīng。
日行古义不顾俗,师事孙子传其经。rì xíng gǔ yì bù gù sú,shī shì sūn zi chuán qí jīng。
扫堂捧杖供贱役,侍师之坐随师行。sǎo táng pěng zhàng gōng jiàn yì,shì shī zhī zuò suí shī xíng。
质疑问道无敢变,当世始知师与生。zhì yí wèn dào wú gǎn biàn,dāng shì shǐ zhī shī yǔ shēng。
作为文章不徒发,讥切时事排公卿。zuò wèi wén zhāng bù tú fā,jī qiè shí shì pái gōng qīng。
俗儒毁誉无所出,乃取过行为讥评。sú rú huǐ yù wú suǒ chū,nǎi qǔ guò xíng wèi jī píng。
过于仁义罪固小,矫弊自合违中行。guò yú rén yì zuì gù xiǎo,jiǎo bì zì hé wéi zhōng xíng。
人皆不及子独过,过者之罪谁为轻。rén jiē bù jí zi dú guò,guò zhě zhī zuì shuí wèi qīng。
开编偶诵子诗句,辞气磊落严以清。kāi biān ǒu sòng zi shī jù,cí qì lěi luò yán yǐ qīng。
吟哦令我不能舍,想见眉宇寒峥嵘。yín ó lìng wǒ bù néng shě,xiǎng jiàn méi yǔ hán zhēng róng。
高风一泯不可见,安得壮士能经营。gāo fēng yī mǐn bù kě jiàn,ān dé zhuàng shì néng jīng yíng。
惜哉朽骨不可作,徂徕废土知谁耕。xī zāi xiǔ gǔ bù kě zuò,cú lái fèi tǔ zhī shuí gēng。

对雪呈仲车

张耒

学堂岁暮无来客,残雪漫漫风猎猎。xué táng suì mù wú lái kè,cán xuě màn màn fēng liè liè。
当庭古柳三四枝,老翁携帚收残叶。dāng tíng gǔ liǔ sān sì zhī,lǎo wēng xié zhǒu shōu cán yè。
二年闲散百事慵,饥寒不自勤锄锸。èr nián xián sàn bǎi shì yōng,jī hán bù zì qín chú chā。
囊空甑倒谁复救,典衣买酒将空箧。náng kōng zèng dào shuí fù jiù,diǎn yī mǎi jiǔ jiāng kōng qiè。
人间万事苦难齐,以醉驱愁最奇捷。rén jiān wàn shì kǔ nán qí,yǐ zuì qū chóu zuì qí jié。
丈夫未死谁能测,幽忧何自同儿妾。zhàng fū wèi sǐ shuí néng cè,yōu yōu hé zì tóng ér qiè。
饮酣耳热诗兴豪,直上虚空恣凌蹑。yǐn hān ěr rè shī xīng háo,zhí shàng xū kōng zì líng niè。
饥喉冻噤谁与解,正藉醺酣得嚅嗫。jī hóu dòng jìn shuí yǔ jiě,zhèng jí xūn hān dé rú niè。
少年举白未尝辞,渐老深杯见还怯。shǎo nián jǔ bái wèi cháng cí,jiàn lǎo shēn bēi jiàn hái qiè。
何当共有种秫田,免向官垆走书帖。hé dāng gòng yǒu zhǒng shú tián,miǎn xiàng guān lú zǒu shū tiē。

昨者

张耒

昨者飞雹几破屋,颇说四郊妨麦熟。zuó zhě fēi báo jǐ pò wū,pǒ shuō sì jiāo fáng mài shú。
十日霖雨一日晴,泥潦漫漫不容足。shí rì lín yǔ yī rì qíng,ní lǎo màn màn bù róng zú。
凄风寒凉肃肌骨,五月更衣初秋服。qī fēng hán liáng sù jī gǔ,wǔ yuè gèng yī chū qiū fú。
草木伤摧亦可怜,造物凭陵竟何欲。cǎo mù shāng cuī yì kě lián,zào wù píng líng jìng hé yù。
阴阳错行成疫疠,君子慎疾防寒燠。yīn yáng cuò xíng chéng yì lì,jūn zi shèn jí fáng hán yù。
荒凉穷巷幸无他,更劝高眠饱饘粥。huāng liáng qióng xiàng xìng wú tā,gèng quàn gāo mián bǎo zhān zhōu。

己未四月二十二日大雨雹

张耒

夜来飞雹惊我眠,大者磊落几如拳。yè lái fēi báo jīng wǒ mián,dà zhě lěi luò jǐ rú quán。
起听但觉屋欲动,檐瓦破坠无复全。qǐ tīng dàn jué wū yù dòng,yán wǎ pò zhuì wú fù quán。
是日晚晴星斗出,镜静万里无云烟。shì rì wǎn qíng xīng dòu chū,jìng jìng wàn lǐ wú yún yān。
乾坤变化竟谁使,造作诡怪须臾间。qián kūn biàn huà jìng shuí shǐ,zào zuò guǐ guài xū yú jiān。
邻家老翁发已白,云昔见此今十年。lín jiā lǎo wēng fā yǐ bái,yún xī jiàn cǐ jīn shí nián。
木衰火滥气浮泄,激此阴沴成冰坚。mù shuāi huǒ làn qì fú xiè,jī cǐ yīn lì chéng bīng jiān。
儒生臆度知是否,天事谁得穷其源。rú shēng yì dù zhī shì fǒu,tiān shì shuí dé qióng qí yuán。
屋头雏鸦失其母,足伤翅折亦可怜。wū tóu chú yā shī qí mǔ,zú shāng chì zhé yì kě lián。

游楚州天庆观观高道士琴棋

张耒

颓垣苍苍锁乔木,草满荒庭不容足。tuí yuán cāng cāng suǒ qiáo mù,cǎo mǎn huāng tíng bù róng zú。
坏檐破壁秋雨馀,蛛网萧萧风满屋。huài yán pò bì qiū yǔ yú,zhū wǎng xiāo xiāo fēng mǎn wū。
黄衣道人出迎客,野态生疏脱拘束。huáng yī dào rén chū yíng kè,yě tài shēng shū tuō jū shù。
围棋尽扫一堂空,烹茶旋煮新泉熟。wéi qí jǐn sǎo yī táng kōng,pēng chá xuán zhǔ xīn quán shú。
弹琴对客客卧听,悦耳泠泠三四曲。dàn qín duì kè kè wò tīng,yuè ěr líng líng sān sì qū。
离骚幽怨松风悲,流水潺湲履霜哭。lí sāo yōu yuàn sōng fēng bēi,liú shuǐ chán yuán lǚ shuāng kū。
日斜携手步空廊,鸣鸠相呼竹间宿。rì xié xié shǒu bù kōng láng,míng jiū xiāng hū zhú jiān sù。
黄昏门闭人语绝,空殿幽幽掩微烛。huáng hūn mén bì rén yǔ jué,kōng diàn yōu yōu yǎn wēi zhú。
我生资身最淡薄,每厌烦歊幸幽独。wǒ shēng zī shēn zuì dàn báo,měi yàn fán xiāo xìng yōu dú。
何当不踏朝市尘,长伴高人种松菊。hé dāng bù tà cháo shì chén,zhǎng bàn gāo rén zhǒng sōng jú。

惜别赠子中昆仲二首

张耒

寒云崩腾不成雪,北风吹窗灯半灭。hán yún bēng téng bù chéng xuě,běi fēng chuī chuāng dēng bàn miè。
病来废饮卧无眠,一夜吟诗声不绝。bìng lái fèi yǐn wò wú mián,yī yè yín shī shēng bù jué。
南城三俊生契阔,想对寒炉掉吟舌。nán chéng sān jùn shēng qì kuò,xiǎng duì hán lú diào yín shé。
留行一日谁有情,慰我与君千里别。liú xíng yī rì shuí yǒu qíng,wèi wǒ yǔ jūn qiān lǐ bié。
道长尘土疲马愁,岁晚风霜敝裘裂。dào zhǎng chén tǔ pí mǎ chóu,suì wǎn fēng shuāng bì qiú liè。
人生何用读书史,文字未补囊中阙。rén shēng hé yòng dú shū shǐ,wén zì wèi bǔ náng zhōng quē。
驱驰所幸一饱耳,士而谋食愧前哲。qū chí suǒ xìng yī bǎo ěr,shì ér móu shí kuì qián zhé。
何能天独啬吾曹,自应所学为之孽。hé néng tiān dú sè wú cáo,zì yīng suǒ xué wèi zhī niè。
虽然此事予不悔,昔学固知今日拙。suī rán cǐ shì yǔ bù huǐ,xī xué gù zhī jīn rì zhuō。
欲持琬琰易羊皮,玩之已久安能辍。yù chí wǎn yǎn yì yáng pí,wán zhī yǐ jiǔ ān néng chuò。
万端毕竟有天命,计较何须论琐屑。wàn duān bì jìng yǒu tiān mìng,jì jiào hé xū lùn suǒ xiè。
劳歌无和坐达明,晓鼓鼕鼕堕残月。láo gē wú hé zuò dá míng,xiǎo gǔ dōng dōng duò cán yuè。