古诗词

寄刘伯

张耒

别君几何时,人事浩千万。bié jūn jǐ hé shí,rén shì hào qiān wàn。
身如张射侯,忧愁剧强箭。shēn rú zhāng shè hóu,yōu chóu jù qiáng jiàn。
崎岖走穷县,艰苦君未见。qí qū zǒu qióng xiàn,jiān kǔ jūn wèi jiàn。
未知菽水丰,已感霜露变。wèi zhī shū shuǐ fēng,yǐ gǎn shuāng lù biàn。
羁孤寄穷海,亲友谁吊唁。jī gū jì qióng hǎi,qīn yǒu shuí diào yàn。
析图补冬裘,乞米煮朝饭。xī tú bǔ dōng qiú,qǐ mǐ zhǔ cháo fàn。
无聊犹自思,援溺固谁愿。wú liáo yóu zì sī,yuán nì gù shuí yuàn。
人生不终否,此语非我分。rén shēng bù zhōng fǒu,cǐ yǔ fēi wǒ fēn。
英雄伏泥涂,暂晦久必现。yīng xióng fú ní tú,zàn huì jiǔ bì xiàn。
如予百不能,理自合贫贱。rú yǔ bǎi bù néng,lǐ zì hé pín jiàn。
岂当议隐显,而有不遇叹。qǐ dāng yì yǐn xiǎn,ér yǒu bù yù tàn。
但思窜山林,远脱人世患。dàn sī cuàn shān lín,yuǎn tuō rén shì huàn。
有田足耕耘,有水足罩汕。yǒu tián zú gēng yún,yǒu shuǐ zú zhào shàn。
萧然便终老,到死百不问。xiāo rán biàn zhōng lǎo,dào sǐ bǎi bù wèn。
平生泥佛祖,久已师壁观。píng shēng ní fú zǔ,jiǔ yǐ shī bì guān。
况将无生禅,下视有为幻。kuàng jiāng wú shēng chán,xià shì yǒu wèi huàn。
吾子出群材,千牛有馀刃。wú zi chū qún cái,qiān niú yǒu yú rèn。
行当脱尘埃,鸣佩侍清燕。xíng dāng tuō chén āi,míng pèi shì qīng yàn。
高卑各有得,愿勿讥尺鴳。gāo bēi gè yǒu dé,yuàn wù jī chǐ yàn。
不有行道人,谁当佐尧舜。bù yǒu xíng dào rén,shuí dāng zuǒ yáo shùn。
时哉勿自滞,功业在力劝。shí zāi wù zì zhì,gōng yè zài lì quàn。
握手不可期,此计吾行辨。wò shǒu bù kě qī,cǐ jì wú xíng biàn。
张耒

张耒

北宋文学家,擅长诗词,为苏门四学士之一。《全宋词》《全宋诗》中有他的多篇作品。早年游学于陈,学官苏辙重爱,从学于苏轼,苏轼说他的文章类似苏辙,汪洋澹泊。其诗学白居易、张籍,如:《田家》《海州道中》《输麦行》多反映下层人民的生活以及自己的生活感受,风格平易晓畅。著作有《柯山集》五十卷、《拾遗》十二卷、《续拾遗》一卷。《宋史》卷四四四有传。 张耒的作品>>

猜您喜欢

偶成二首

张耒

乍晴幽步踏斜阳,残潦青苔曲径荒。zhà qíng yōu bù tà xié yáng,cán lǎo qīng tái qū jìng huāng。
风掷落花填小堑,雨催芳草上空墙。fēng zhì luò huā tián xiǎo qiàn,yǔ cuī fāng cǎo shàng kōng qiáng。

初离山阳

张耒

落月昏昏向水低,五更残烛一声鸡。luò yuè hūn hūn xiàng shuǐ dī,wǔ gèng cán zhú yī shēng jī。
只应魂梦犹东去,从此扁舟日向西。zhǐ yīng hún mèng yóu dōng qù,cóng cǐ biǎn zhōu rì xiàng xī。

初离山阳

张耒

野岸萧萧落叶风,秋光离思两相攻。yě àn xiāo xiāo luò yè fēng,qiū guāng lí sī liǎng xiāng gōng。
殷勤临水挥双泪,凭寄清流却向东。yīn qín lín shuǐ huī shuāng lèi,píng jì qīng liú què xiàng dōng。

淮阴晚望

张耒

萧萧衰柳来时路,袅袅危樯西去船。xiāo xiāo shuāi liǔ lái shí lù,niǎo niǎo wēi qiáng xī qù chuán。
白鸟归飞夕阳尽,断霞风约过平川。bái niǎo guī fēi xī yáng jǐn,duàn xiá fēng yuē guò píng chuān。

宿第四铺

张耒

系缆寒沙伤客情,秋云不动夜阴生。xì lǎn hán shā shāng kè qíng,qiū yún bù dòng yè yīn shēng。
萧萧两岸黄榆叶,解报三更雨到声。xiāo xiāo liǎng àn huáng yú yè,jiě bào sān gèng yǔ dào shēng。

初见嵩山

张耒

年来鞍马困尘埃,赖有青山豁我怀。nián lái ān mǎ kùn chén āi,lài yǒu qīng shān huō wǒ huái。
日暮北风吹雨去,数峰清瘦出云来。rì mù běi fēng chuī yǔ qù,shù fēng qīng shòu chū yún lái。

有感

张耒

鬓毛已自秋来变,髀肉仍于马上消。bìn máo yǐ zì qiū lái biàn,bì ròu réng yú mǎ shàng xiāo。
满眼青山不归去,强颜微禄亦何聊。mǎn yǎn qīng shān bù guī qù,qiáng yán wēi lù yì hé liáo。

福昌官舍后绝句十首

张耒

淮南梅柳想春还,怯见西州岁暮寒。huái nán méi liǔ xiǎng chūn hái,qiè jiàn xī zhōu suì mù hán。
惟有看山心未厌,晴明终日在阑干。wéi yǒu kàn shān xīn wèi yàn,qíng míng zhōng rì zài lán gàn。

福昌官舍后绝句十首

张耒

小园寒尽雪成泥,堂角方池水接溪。xiǎo yuán hán jǐn xuě chéng ní,táng jiǎo fāng chí shuǐ jiē xī。
梦觉隔窗残月尽,五更春鸟满山啼。mèng jué gé chuāng cán yuè jǐn,wǔ gèng chūn niǎo mǎn shān tí。

福昌官舍后绝句十首

张耒

无客门阑尽日扃,两行乔木拥寒厅。wú kè mén lán jǐn rì jiōng,liǎng xíng qiáo mù yōng hán tīng。
吏胥借问官何在,流水声中看竹行。lì xū jiè wèn guān hé zài,liú shuǐ shēng zhōng kàn zhú xíng。

福昌官舍后绝句十首

张耒

漫与东风作主人,栽培花草伴闲身。màn yǔ dōng fēng zuò zhǔ rén,zāi péi huā cǎo bàn xián shēn。
不辞伐竹成高架,收拾蔷薇一片春。bù cí fá zhú chéng gāo jià,shōu shí qiáng wēi yī piàn chūn。

福昌官舍后绝句十首

张耒

卧听堂南布谷鸣,陇头细麦已青盈。wò tīng táng nán bù gǔ míng,lǒng tóu xì mài yǐ qīng yíng。
殷勤谢汝催春种,我为无田岂懒耕。yīn qín xiè rǔ cuī chūn zhǒng,wǒ wèi wú tián qǐ lǎn gēng。

福昌官舍后绝句十首

张耒

翠竹留人不忍还,暖泉春涨已潺潺。cuì zhú liú rén bù rěn hái,nuǎn quán chūn zhǎng yǐ chán chán。
寄言山鸟休归去,与尔同来乐此间。jì yán shān niǎo xiū guī qù,yǔ ěr tóng lái lè cǐ jiān。

福昌官舍后绝句十首

张耒

洛川春色几时归,漾漾清流照翠微。luò chuān chūn sè jǐ shí guī,yàng yàng qīng liú zhào cuì wēi。
日暖雪消沙岸软,鸳鸯相对不惊飞。rì nuǎn xuě xiāo shā àn ruǎn,yuān yāng xiāng duì bù jīng fēi。

福昌官舍后绝句十首

张耒

风吹春日下南山,尚有轻冰结暮滩。fēng chuī chūn rì xià nán shān,shàng yǒu qīng bīng jié mù tān。
何事鸳鸯故相守,清溪不怕夜栖寒。hé shì yuān yāng gù xiāng shǒu,qīng xī bù pà yè qī hán。