古诗词

东海有大松土人相传三代时物其状伟异诗不能尽因读徐仲车五花柳枝之作作此诗以激之

张耒

诗翁爱花复爱柳,长歌高吟半酣酒。shī wēng ài huā fù ài liǔ,zhǎng gē gāo yín bàn hān jiǔ。
自言二物天下奇,爱之不厌形于诗。zì yán èr wù tiān xià qí,ài zhī bù yàn xíng yú shī。
嗟予所爱翁未见,我昔东游穷海甸。jiē yǔ suǒ ài wēng wèi jiàn,wǒ xī dōng yóu qióng hǎi diān。
波涛四绝大岛中,上有太古不死之长松。bō tāo sì jué dà dǎo zhōng,shàng yǒu tài gǔ bù sǐ zhī zhǎng sōng。
千人袢延坐其下,仰见翠叶迷苍穹。qiān rén pàn yán zuò qí xià,yǎng jiàn cuì yè mí cāng qióng。
巨鳌竭力负不起,鹏栖仅借卑枝容。jù áo jié lì fù bù qǐ,péng qī jǐn jiè bēi zhī róng。
人言海若此其圉,鳞甲百万屯蛟龙。rén yán hǎi ruò cǐ qí yǔ,lín jiǎ bǎi wàn tún jiāo lóng。
又云海怪久不死,守护山麓蟠其躬。yòu yún hǎi guài jiǔ bù sǐ,shǒu hù shān lù pán qí gōng。
天空海阔风力壮,敲戛簸荡声无穷。tiān kōng hǎi kuò fēng lì zhuàng,qiāo jiá bǒ dàng shēng wú qióng。
轩辕张乐奏未已,笋?百万喧笙镛。xuān yuán zhāng lè zòu wèi yǐ,sǔn bǎi wàn xuān shēng yōng。
鬼神不欲人屡见,护以万叠青山峰。guǐ shén bù yù rén lǚ jiàn,hù yǐ wàn dié qīng shān fēng。
爱之未免困寂寞,坐见雨露沾蒿蓬。ài zhī wèi miǎn kùn jì mò,zuò jiàn yǔ lù zhān hāo péng。
东皋吟翁天下才,海岳秀气天所钟。dōng gāo yín wēng tiān xià cái,hǎi yuè xiù qì tiān suǒ zhōng。
岂惟文章继骚雅,胸中术业窥夔龙。qǐ wéi wén zhāng jì sāo yǎ,xiōng zhōng shù yè kuī kuí lóng。
如何坎轲滞茅屋,失所因与兹松同。rú hé kǎn kē zhì máo wū,shī suǒ yīn yǔ zī sōng tóng。
诗翁勿爱花与柳,软弱但解争纤秾。shī wēng wù ài huā yǔ liǔ,ruǎn ruò dàn jiě zhēng xiān nóng。
春英零落化为土,夏叶狼藉工巢虫。chūn yīng líng luò huà wèi tǔ,xià yè láng jí gōng cháo chóng。
娇儿姹妇最入眼,丈夫所志当英雄。jiāo ér chà fù zuì rù yǎn,zhàng fū suǒ zhì dāng yīng xióng。
何当与君涉海去,结茅松下甘长终。hé dāng yǔ jūn shè hǎi qù,jié máo sōng xià gān zhǎng zhōng。
张耒

张耒

北宋文学家,擅长诗词,为苏门四学士之一。《全宋词》《全宋诗》中有他的多篇作品。早年游学于陈,学官苏辙重爱,从学于苏轼,苏轼说他的文章类似苏辙,汪洋澹泊。其诗学白居易、张籍,如:《田家》《海州道中》《输麦行》多反映下层人民的生活以及自己的生活感受,风格平易晓畅。著作有《柯山集》五十卷、《拾遗》十二卷、《续拾遗》一卷。《宋史》卷四四四有传。 张耒的作品>>

猜您喜欢

项羽

张耒

沛公百万保咸阳,自古柔仁伏暴强。pèi gōng bǎi wàn bǎo xián yáng,zì gǔ róu rén fú bào qiáng。
慷慨悲歌君勿恨,拔山盖世故应亡。kāng kǎi bēi gē jūn wù hèn,bá shān gài shì gù yīng wáng。

范增

张耒

君王不解据南阳,亚父徒夸计策长。jūn wáng bù jiě jù nán yáng,yà fù tú kuā jì cè zhǎng。
毕竟亡秦安用楚,区区犹劝立怀王。bì jìng wáng qín ān yòng chǔ,qū qū yóu quàn lì huái wáng。

萧何

张耒

萧公俯仰系安危,功业君王心独知。xiāo gōng fǔ yǎng xì ān wēi,gōng yè jūn wáng xīn dú zhī。
犹道邵平能缓颊,君臣从古固多疑。yóu dào shào píng néng huǎn jiá,jūn chén cóng gǔ gù duō yí。

韩信

张耒

登坛一日冠群雄,钟室仓皇念蒯通。dēng tán yī rì guān qún xióng,zhōng shì cāng huáng niàn kuǎi tōng。
能用能诛谁计策,嗟君终自愧萧公。néng yòng néng zhū shuí jì cè,jiē jūn zhōng zì kuì xiāo gōng。

贾谊

张耒

贾生未免孝文疑,自古功名叹数奇。jiǎ shēng wèi miǎn xiào wén yí,zì gǔ gōng míng tàn shù qí。
逐得洛阳年少去,白头绛灌亦何为。zhú dé luò yáng nián shǎo qù,bái tóu jiàng guàn yì hé wèi。

李广

张耒

李广才非卫霍俦,孝文能鉴不能收。lǐ guǎng cái fēi wèi huò chóu,xiào wén néng jiàn bù néng shōu。
君王未是忘征战,何待高皇万户侯。jūn wáng wèi shì wàng zhēng zhàn,hé dài gāo huáng wàn hù hóu。

东方曼倩

张耒

轩冕功名何足为,先生聊作易农资。xuān miǎn gōng míng hé zú wèi,xiān shēng liáo zuò yì nóng zī。
汉庭诛死皆卿相,犹说才能胜滑稽。hàn tíng zhū sǐ jiē qīng xiāng,yóu shuō cái néng shèng huá jī。

成帝

张耒

百华衣上渍馀香,夜照犹烦蚌有光。bǎi huá yī shàng zì yú xiāng,yè zhào yóu fán bàng yǒu guāng。
解道温柔胜武帝,不知壮发似元皇。jiě dào wēn róu shèng wǔ dì,bù zhī zhuàng fā shì yuán huáng。

赵飞燕

张耒

苦心膏沐不论赀,富贵人生各有时。kǔ xīn gāo mù bù lùn zī,fù guì rén shēng gè yǒu shí。
直使中流畏仙去,君王何啻似婴儿。zhí shǐ zhōng liú wèi xiān qù,jūn wáng hé chì shì yīng ér。

朱云

张耒

直言请剑斩安昌,勿谓朱游只素狂。zhí yán qǐng jiàn zhǎn ān chāng,wù wèi zhū yóu zhǐ sù kuáng。
君看汉家文景业,张侯能以一言亡。jūn kàn hàn jiā wén jǐng yè,zhāng hóu néng yǐ yī yán wáng。

孔光

张耒

乡原世尽谓醇儒,汉室倾危孰与扶。xiāng yuán shì jǐn wèi chún rú,hàn shì qīng wēi shú yǔ fú。
试问不言温室木,何如休望董贤车。shì wèn bù yán wēn shì mù,hé rú xiū wàng dǒng xián chē。

梁冀

张耒

力回汉鼎未收功,又道将军世上雄。lì huí hàn dǐng wèi shōu gōng,yòu dào jiāng jūn shì shàng xióng。
不悟折腰同龋齿,百般装束为秦宫。bù wù zhé yāo tóng qǔ chǐ,bǎi bān zhuāng shù wèi qín gōng。

殷浩

张耒

田野高风过有薰,庙堂经画竟无闻。tián yě gāo fēng guò yǒu xūn,miào táng jīng huà jìng wú wén。
固应竹马思元子,江左兴亡不在君。gù yīng zhú mǎ sī yuán zi,jiāng zuǒ xīng wáng bù zài jūn。

偶成

张耒

低云著地晓悠悠,雨湿帘旌不上钩。dī yún zhù dì xiǎo yōu yōu,yǔ shī lián jīng bù shàng gōu。
江北江南千万里,年年长向此时愁。jiāng běi jiāng nán qiān wàn lǐ,nián nián zhǎng xiàng cǐ shí chóu。

伤春

张耒

浮云冉冉送春华,怯见春寒日欲斜。fú yún rǎn rǎn sòng chūn huá,qiè jiàn chūn hán rì yù xié。
一夜雨声能几许,晓来落尽一城花。yī yè yǔ shēng néng jǐ xǔ,xiǎo lái luò jǐn yī chéng huā。