古诗词

谢阮儒隐为画墨梅床屏

王迈

畸人平生偏爱奇,爱梅成癖不可医。jī rén píng shēng piān ài qí,ài méi chéng pǐ bù kě yī。
书带堂前忽见之,相羊不去燃吟髭。shū dài táng qián hū jiàn zhī,xiāng yáng bù qù rán yín zī。
今夕何夕秋为期,芙蓉映日红葳蕤,篱菊傲霜纷离披。jīn xī hé xī qiū wèi qī,fú róng yìng rì hóng wēi ruí,lí jú ào shuāng fēn lí pī。
南枝春信未有涯,安得此粲对酒卮。nán zhī chūn xìn wèi yǒu yá,ān dé cǐ càn duì jiǔ zhī。
元是大阮解作无声诗,写梅幻相为娱嬉。yuán shì dà ruǎn jiě zuò wú shēng shī,xiě méi huàn xiāng wèi yú xī。
想当解衣盘礴下笔时,吸取清气入肝脾。xiǎng dāng jiě yī pán bó xià bǐ shí,xī qǔ qīng qì rù gān pí。
先融雪岭作墨池,坐变秋阳成春晖。xiān róng xuě lǐng zuò mò chí,zuò biàn qiū yáng chéng chūn huī。
使我初见浑不疑,旋觉风骨全是颜容非。shǐ wǒ chū jiàn hún bù yí,xuán jué fēng gǔ quán shì yán róng fēi。
恍如胭支马上坐明妃,缁尘生汗白玉肌。huǎng rú yān zhī mǎ shàng zuò míng fēi,zī chén shēng hàn bái yù jī。
又如鸱夷船底载西子,烟波惨淡双蛾眉。yòu rú chī yí chuán dǐ zài xī zi,yān bō cǎn dàn shuāng é méi。
雪堂仙去渺莫追,补之位置传者谁。xuě táng xiān qù miǎo mò zhuī,bǔ zhī wèi zhì chuán zhě shuí。
君今此宝世间希,芒端寒燠巧推移。jūn jīn cǐ bǎo shì jiān xī,máng duān hán yù qiǎo tuī yí。
花神上诉真宰悲,何为苦泄造化机。huā shén shàng sù zhēn zǎi bēi,hé wèi kǔ xiè zào huà jī。
我有东绢滑如脂,装潢为屏作枕帏。wǒ yǒu dōng juàn huá rú zhī,zhuāng huáng wèi píng zuò zhěn wéi。
平章众画何品宜,笑我嗜好与君相背驰,不爱崇桃积李斗芳菲。píng zhāng zhòng huà hé pǐn yí,xiào wǒ shì hǎo yǔ jūn xiāng bèi chí,bù ài chóng táo jī lǐ dòu fāng fēi。
请君快扫横斜竹外枝,岁寒心事正要渠相知。qǐng jūn kuài sǎo héng xié zhú wài zhī,suì hán xīn shì zhèng yào qú xiāng zhī。

王迈

南宋诗人,字实之,一作贯之。自号臞轩居士。今福建仙游县园庄镇(旧称慈孝里)人。嘉定十年(公元1217年)进士,经历南外睦宗院教授、漳州通判等职。为人刚直敢言,刘克庄曾以\"策好人争诵,名高士责全\"诗句相赠。后来他由于应诏直言,被台官弹劾而降职。淳熙中,主持邵武军事务,死后追封为司农少卿。 王迈的作品>>

猜您喜欢

暮春即事

王迈

云头红上三竿日,烟际青来数点峰。yún tóu hóng shàng sān gān rì,yān jì qīng lái shù diǎn fēng。
桑柘熟时鸠唤雨,麦花黄后燕翻风。sāng zhè shú shí jiū huàn yǔ,mài huā huáng hòu yàn fān fēng。

归舟过桐江晚风不顺

王迈

长江渺渺雨蒙蒙,自在扁舟一叶中。zhǎng jiāng miǎo miǎo yǔ méng méng,zì zài biǎn zhōu yī yè zhōng。
欲识此行无可意,往来俱被打头风。yù shí cǐ xíng wú kě yì,wǎng lái jù bèi dǎ tóu fēng。

丙子诏后需捷四绝

王迈

一面飞来打叠秋,农场已筑管无忧。yī miàn fēi lái dǎ dié qiū,nóng chǎng yǐ zhù guǎn wú yōu。
吾侬种殖三年学,未省书田还有收。wú nóng zhǒng zhí sān nián xué,wèi shěng shū tián hái yǒu shōu。

丙子诏后需捷四绝

王迈

促织墙阴唧唧吟,早催衣褐上寒砧。cù zhī qiáng yīn jī jī yín,zǎo cuī yī hè shàng hán zhēn。
砧声似助蛩声切,勾引征夫万里心。zhēn shēng shì zhù qióng shēng qiè,gōu yǐn zhēng fū wàn lǐ xīn。

丙子诏后需捷四绝

王迈

战罢归来月再盈,悬知得失系心旌。zhàn bà guī lái yuè zài yíng,xuán zhī dé shī xì xīn jīng。
应门稚子占蛛信,刺绣佳人听鹊声。yīng mén zhì zi zhàn zhū xìn,cì xiù jiā rén tīng què shēng。

丙子诏后需捷四绝

王迈

胜负相持日已多,看棋人已烂仙柯。shèng fù xiāng chí rì yǐ duō,kàn qí rén yǐ làn xiān kē。
淮淝非久捷书到,还折门前屐齿么。huái féi fēi jiǔ jié shū dào,hái zhé mén qián jī chǐ me。

自赞善相

王迈

三分相士七分非,又似枯臞又似肥。sān fēn xiāng shì qī fēn fēi,yòu shì kū qú yòu shì féi。
好待功成名遂后,烦君只画着蓑衣。hǎo dài gōng chéng míng suì hòu,fán jūn zhǐ huà zhe suō yī。

画工又作道装

王迈

扬州节钺非吾爱,肯要腰缠十万钱。yáng zhōu jié yuè fēi wú ài,kěn yào yāo chán shí wàn qián。
只愿天公多与寿,道巾野服伴胎仙。zhǐ yuàn tiān gōng duō yǔ shòu,dào jīn yě fú bàn tāi xiān。

赞彦广兄喜相

王迈

数珠在手鹿随身,一笑陶陶满面春。shù zhū zài shǒu lù suí shēn,yī xiào táo táo mǎn miàn chūn。
天地知他心事好,百年饶与作闲人。tiān dì zhī tā xīn shì hǎo,bǎi nián ráo yǔ zuò xián rén。

香山闻杜鹃

王迈

云肤似膜千山暝,雨脚如麻四面飞。yún fū shì mó qiān shān míng,yǔ jiǎo rú má sì miàn fēi。
游子何曾动归兴,杜鹃故故唤人归。yóu zi hé céng dòng guī xīng,dù juān gù gù huàn rén guī。

山郭检踏途中闻杜鹃

王迈

已成客里清明过,更听山深谢豹啼。yǐ chéng kè lǐ qīng míng guò,gèng tīng shān shēn xiè bào tí。
衮衮春愁无处着,试拚一饮醉如泥。gǔn gǔn chūn chóu wú chù zhe,shì pàn yī yǐn zuì rú ní。

海棠

王迈

梅太清臞桃太肥,不浓不淡此花宜。méi tài qīng qú táo tài féi,bù nóng bù dàn cǐ huā yí。
何人笔下有香字,为杜陵翁补逸诗。hé rén bǐ xià yǒu xiāng zì,wèi dù líng wēng bǔ yì shī。

菊花

王迈

忙里何曾把酒卮,一秋心事付东篱。máng lǐ hé céng bǎ jiǔ zhī,yī qiū xīn shì fù dōng lí。
等闲应被西风笑,寂寞黄花末有诗。děng xián yīng bèi xī fēng xiào,jì mò huáng huā mò yǒu shī。

元宵观灯

王迈

元宵灯火出游敖,斗巧争妍照彩鳌。yuán xiāo dēng huǒ chū yóu áo,dòu qiǎo zhēng yán zhào cǎi áo。
官府只知行乐好,谁知点点是民膏。guān fǔ zhǐ zhī xíng lè hǎo,shuí zhī diǎn diǎn shì mín gāo。

和马伯庸尚书四绝句

王迈

晴澜金色漾琉璃,日落春风拍岸时。qíng lán jīn sè yàng liú lí,rì luò chūn fēng pāi àn shí。
鸥鸟不惊人去远,掖垣南下树参差。ōu niǎo bù jīng rén qù yuǎn,yē yuán nán xià shù cān chà。