古诗词

酬范思远

张方平

阴阳万变始三画,天地大法都九畴。yīn yáng wàn biàn shǐ sān huà,tiān dì dà fǎ dōu jiǔ chóu。
斯文滥觞日增广,淳源已溃分千流。sī wén làn shāng rì zēng guǎng,chún yuán yǐ kuì fēn qiān liú。
举而错之为事业,典诰始勋终乎周。jǔ ér cuò zhī wèi shì yè,diǎn gào shǐ xūn zhōng hū zhōu。
尼父将圣生无位,一王遗法存春秋。ní fù jiāng shèng shēng wú wèi,yī wáng yí fǎ cún chūn qiū。
化成天下文之大,岂事章句矜雕锼。huà chéng tiān xià wén zhī dà,qǐ shì zhāng jù jīn diāo sōu。
道经战国遂榛莽,赖汉诸儒勤耘耰。dào jīng zhàn guó suì zhēn mǎng,lài hàn zhū rú qín yún yōu。
然其文物比三代,高曾下视云来幽。rán qí wén wù bǐ sān dài,gāo céng xià shì yún lái yōu。
唐时师匠多磊落,昌黎把钺为之酋。táng shí shī jiàng duō lěi luò,chāng lí bǎ yuè wèi zhī qiú。
姬公端冕明堂位,八门四面群小侯。jī gōng duān miǎn míng táng wèi,bā mén sì miàn qún xiǎo hóu。
嗟时迦老驾异说,吾儒路阻行无邮。jiē shí jiā lǎo jià yì shuō,wú rú lù zǔ xíng wú yóu。
可怜韩子独强介,抗颜不为缁黄羞。kě lián hán zi dú qiáng jiè,kàng yán bù wèi zī huáng xiū。
惟余碌碌谬庸者,蓬头风转萍波浮。wéi yú lù lù miù yōng zhě,péng tóu fēng zhuǎn píng bō fú。
出言疏阔触忌讳,倦游四国无人收。chū yán shū kuò chù jì huì,juàn yóu sì guó wú rén shōu。
夫君家公世才杰,士林向景称英游。fū jūn jiā gōng shì cái jié,shì lín xiàng jǐng chēng yīng yóu。
是故落然来北海,登门如到神仙洲。shì gù luò rán lái běi hǎi,dēng mén rú dào shén xiān zhōu。
贻诗旅人定交分,所期者大将安酬。yí shī lǚ rén dìng jiāo fēn,suǒ qī zhě dà jiāng ān chóu。
爽如高秋望霁景,壮如拔戟逐挟辀。shuǎng rú gāo qiū wàng jì jǐng,zhuàng rú bá jǐ zhú xié zhōu。
两敦六瑚见古器,黄钟大吕闻鸣球。liǎng dūn liù hú jiàn gǔ qì,huáng zhōng dà lǚ wén míng qiú。
伟哉志趣规取远,古人之善今人仇。wěi zāi zhì qù guī qǔ yuǎn,gǔ rén zhī shàn jīn rén chóu。
直须摆脱忽回视,远趋董贾为朋俦。zhí xū bǎi tuō hū huí shì,yuǎn qū dǒng jiǎ wèi péng chóu。
此心可以厚风俗,此文可以扬天休。cǐ xīn kě yǐ hòu fēng sú,cǐ wén kě yǐ yáng tiān xiū。
誓将它日同利涉,我为之楫君为舟。shì jiāng tā rì tóng lì shè,wǒ wèi zhī jí jūn wèi zhōu。

张方平

宋应天宋城人,字安道,号乐全居士。仁宗景祐元年举茂才异等科,复中贤良方正科。历知昆山县,通判睦州。西夏入犯,上平戎十策。历知谏院,论建甚多,主与西夏讲和。累进翰林学士,拜御史中丞,改三司使。出知数州府。英宗治平中召拜翰林学士承旨。神宗即位,拜参知政事,反对任用王安石,极论新法之害。以太子少师致仕。既告老,而论事益切,于用兵、起狱尤反复言之。卒谥文定。有《乐全集》。 张方平的作品>>

猜您喜欢

睢阳双忠庙诗

张方平

烈士趋死易,黜己下人难。liè shì qū sǐ yì,chù jǐ xià rén nán。
况乃持柄位,而当功名间。kuàng nǎi chí bǐng wèi,ér dāng gōng míng jiān。
天宝唐中圮,大盗起幽蓟。tiān bǎo táng zhōng pǐ,dà dào qǐ yōu jì。
伐鼓倾中州,意有摧枯易。fá gǔ qīng zhōng zhōu,yì yǒu cuī kū yì。
桓桓许公远,持节睢阳郡。huán huán xǔ gōng yuǎn,chí jié suī yáng jùn。
孤垒扼贼冲,攻急势危窘。gū lěi è zéi chōng,gōng jí shì wēi jiǒng。
张公何壮哉,雍丘以众来。zhāng gōng hé zhuàng zāi,yōng qiū yǐ zhòng lái。
誓将同忠义,分持虏羹杯。shì jiāng tóng zhōng yì,fēn chí lǔ gēng bēi。
慷慨二丈夫,感诺明悲吁。kāng kǎi èr zhàng fū,gǎn nuò míng bēi xū。
对举两手起,力与扶中区。duì jǔ liǎng shǒu qǐ,lì yǔ fú zhōng qū。
空郊乘垝垣,赋锋四周攒。kōng jiāo chéng guǐ yuán,fù fēng sì zhōu zǎn。
万夫齐一心,就死无悔颜。wàn fū qí yī xīn,jiù sǐ wú huǐ yán。
夫岂威令使,化公心如丹。fū qǐ wēi lìng shǐ,huà gōng xīn rú dān。
兵尽粮饷绝,重围气逾烈。bīng jǐn liáng xiǎng jué,zhòng wéi qì yú liè。
龙枯无一勺,虎腾坠穷穴。lóng kū wú yī sháo,hǔ téng zhuì qióng xué。
帐下万金士,霁云特雄杰。zhàng xià wàn jīn shì,jì yún tè xióng jié。
乞师贺兰府,啮指如枯檗。qǐ shī hè lán fǔ,niè zhǐ rú kū bò。
七日哭秦庭,何谢楚臣节。qī rì kū qín tíng,hé xiè chǔ chén jié。
邻藩救不来,呱呱守埤哀。lín fān jiù bù lái,gū gū shǒu pí āi。
天胡不我吊,竟使孤城摧。tiān hú bù wǒ diào,jìng shǐ gū chéng cuī。
沈痛数忠良,委骨鲸与豺。shěn tòng shù zhōng liáng,wěi gǔ jīng yǔ chái。
王师遂破贼,天王归京国。wáng shī suì pò zéi,tiān wáng guī jīng guó。
持久全江淮,实由二公力。chí jiǔ quán jiāng huái,shí yóu èr gōng lì。
遗烈在宋人,食公河之津。yí liè zài sòng rén,shí gōng hé zhī jīn。
我闻唐天子,命远守宋民。wǒ wén táng tiān zi,mìng yuǎn shǒu sòng mín。
张公何为者,单车投远舍。zhāng gōng hé wèi zhě,dān chē tóu yuǎn shě。
开门授之柄,引己出其下。kāi mén shòu zhī bǐng,yǐn jǐ chū qí xià。
张公仁且英,节义无与程。zhāng gōng rén qiě yīng,jié yì wú yǔ chéng。
但初无睢阳,此功将安成。dàn chū wú suī yáng,cǐ gōng jiāng ān chéng。
顾岂沮大节,而下张公名。gù qǐ jǔ dà jié,ér xià zhāng gōng míng。
意欲觉后来,知人为贤明。yì yù jué hòu lái,zhī rén wèi xián míng。

闲居述怀

张方平

疏慵余本性,放旷涵天真。shū yōng yú běn xìng,fàng kuàng hán tiān zhēn。
自疑姑射来,藐然太古淳。zì yí gū shè lái,miǎo rán tài gǔ chún。
思与老彭游,坐阅冥灵春。sī yǔ lǎo péng yóu,zuò yuè míng líng chūn。
世家守儒业,此志成越秦。shì jiā shǒu rú yè,cǐ zhì chéng yuè qín。
蹭蹬湛世伪,遂与英俊群。cèng dēng zhàn shì wěi,suì yǔ yīng jùn qún。
阔步处清禁,迎班趋紫宸。kuò bù chù qīng jìn,yíng bān qū zǐ chén。
高议预时事,客气矜要津。gāo yì yù shí shì,kè qì jīn yào jīn。
薪火不停焰,风波浩亡垠。xīn huǒ bù tíng yàn,fēng bō hào wáng yín。
释筈前无的,将车后多尘。shì kuò qián wú de,jiāng chē hòu duō chén。
履地弗敢蹐,仰屋徒含颦。lǚ dì fú gǎn jí,yǎng wū tú hán pín。
兼济悼迟暮,独善惭隐沦。jiān jì dào chí mù,dú shàn cán yǐn lún。
沥恳得嘉命,闲曹容病身。lì kěn dé jiā mìng,xián cáo róng bìng shēn。
性以净为体,慵乃德之纯。xìng yǐ jìng wèi tǐ,yōng nǎi dé zhī chún。
融师善知识,中散诚仁邻。róng shī shàn zhī shí,zhōng sàn chéng rén lín。
首慵废冠弁,腰慵捐佩绅。shǒu yōng fèi guān biàn,yāo yōng juān pèi shēn。
手慵如槁枝,足慵若奇轮。shǒu yōng rú gǎo zhī,zú yōng ruò qí lún。
耳目遗声色,鼻舌忘馨辛。ěr mù yí shēng sè,bí shé wàng xīn xīn。
内乐极委顺,中扃收精神。nèi lè jí wěi shùn,zhōng jiōng shōu jīng shén。
大观齐诸物,万化同一均。dà guān qí zhū wù,wàn huà tóng yī jūn。
祸兮福所倚,名与身孰亲。huò xī fú suǒ yǐ,míng yǔ shēn shú qīn。
何须人林壑,自是逍遥人。hé xū rén lín hè,zì shì xiāo yáo rén。

姑苏蒋公北池诗

张方平

浙江汤汤,南国之纪。zhè jiāng tāng tāng,nán guó zhī jì。
句章之乡,居巢之里。jù zhāng zhī xiāng,jū cháo zhī lǐ。
天子命公,二邦更治。tiān zi mìng gōng,èr bāng gèng zhì。
越人之嗟,吴人之喜。yuè rén zhī jiē,wú rén zhī xǐ。
公之为政,简而易从。gōng zhī wèi zhèng,jiǎn ér yì cóng。
不严而威,敏以有功。bù yán ér wēi,mǐn yǐ yǒu gōng。
孽不及牙,奸折其绪。niè bù jí yá,jiān zhé qí xù。
孰施斧斤,不见铓露。shú shī fǔ jīn,bù jiàn máng lù。
老稚晏起,壮服于亩。lǎo zhì yàn qǐ,zhuàng fú yú mǔ。
椸有浣衣,廥有多稌。yí yǒu huàn yī,kuài yǒu duō tú。
公之退公,乐是北池。gōng zhī tuì gōng,lè shì běi chí。
飞阁渠渠,虚廊迟迟。fēi gé qú qú,xū láng chí chí。
鱼跳于藻,渚有凫鹥。yú tiào yú zǎo,zhǔ yǒu fú yī。
钓亭桧岛,其水涟漪。diào tíng guì dǎo,qí shuǐ lián yī。
公之退公,以豫以游。gōng zhī tuì gōng,yǐ yù yǐ yóu。
邦人喜公,尚无疾忧。bāng rén xǐ gōng,shàng wú jí yōu。
邦人祝公,百禄是遒。bāng rén zhù gōng,bǎi lù shì qiú。
匪公其私,王家之休。fěi gōng qí sī,wáng jiā zhī xiū。
我思建官,公理众政。wǒ sī jiàn guān,gōng lǐ zhòng zhèng。
与民最亲,惟时守令。yǔ mín zuì qīn,wéi shí shǒu lìng。
其有不臧,根心之螟。qí yǒu bù zāng,gēn xīn zhī míng。
小犹虮虱,肤皮是营。xiǎo yóu jǐ shī,fū pí shì yíng。
于铄有宋,一统万方。yú shuò yǒu sòng,yī tǒng wàn fāng。
千里所付,几人曰良。qiān lǐ suǒ fù,jǐ rén yuē liáng。
凡领王民,守土之吏。fán lǐng wáng mín,shǒu tǔ zhī lì。
有理如吴,帝道则粹。yǒu lǐ rú wú,dì dào zé cuì。
我歌北池,爰颂公德。wǒ gē běi chí,yuán sòng gōng dé。
以告后人,勿污勿塞。yǐ gào hòu rén,wù wū wù sāi。

张方平

自从无始千千劫,万法本来无一法。zì cóng wú shǐ qiān qiān jié,wàn fǎ běn lái wú yī fǎ。
祖师来意我不知,一夜西风扫黄叶。zǔ shī lái yì wǒ bù zhī,yī yè xī fēng sǎo huáng yè。