古诗词

韩氏周宣王时为侯尝入觐而归显父饯之尹吉甫作诵今司空康国公既老元祐丁卯朝京师戊辰春还许天子赐燕某赋是诗

彭汝砺

在昔韩侯,受命有周。zài xī hán hóu,shòu mìng yǒu zhōu。
绍嗣禹功,以续祖考。shào sì yǔ gōng,yǐ xù zǔ kǎo。
韩侯入觐,玄衮介圭,有淑其旆。hán hóu rù jìn,xuán gǔn jiè guī,yǒu shū qí pèi。
韩侯归止,显父是饯。hán hóu guī zhǐ,xiǎn fù shì jiàn。
笾豆有践,奏鼓衎衎。biān dòu yǒu jiàn,zòu gǔ kàn kàn。
韩侯燕喜,既多受祉。hán hóu yàn xǐ,jì duō shòu zhǐ。
施于子孙,为宋柄臣。shī yú zi sūn,wèi sòng bǐng chén。
有子且贤,长则上公。yǒu zi qiě xián,zhǎng zé shàng gōng。
亦似前人,有赫厥庸。yì shì qián rén,yǒu hè jué yōng。
公老许田,载见式时。gōng lǎo xǔ tián,zài jiàn shì shí。
朝有大疑,公为蓍龟。cháo yǒu dà yí,gōng wèi shī guī。
公去不留,天子是思。gōng qù bù liú,tiān zi shì sī。
薄言维之,旟旐有辉。báo yán wéi zhī,yú zhào yǒu huī。
都人咸喜,祝之千岁。dōu rén xián xǐ,zhù zhī qiān suì。
国有元老,邦家是赖。guó yǒu yuán lǎo,bāng jiā shì lài。
康公之德,寅亮孔硕。kāng gōng zhī dé,yín liàng kǒng shuò。
利泽在民,功在社稷。lì zé zài mín,gōng zài shè jì。
孰能诗之,以继韩奕。shú néng shī zhī,yǐ jì hán yì。
诞发其声,施于罔极。dàn fā qí shēng,shī yú wǎng jí。

彭汝砺

宋饶州鄱阳人,字器资。英宗治平二年进士第一。历任幕职官。所著《诗义》为王安石见重,补国子直讲。为监察御史里行,陈时政十事。论不当以宦者主兵。历江西转运判官、京西提点刑狱。哲宗元祐为中书舍人。反对以“车盖亭诗案”穷治蔡确,落职知徐州。哲宗亲政,权吏部尚书。后知江州。有《鄱阳集》等。 彭汝砺的作品>>

猜您喜欢

和范学士韵

彭汝砺

日华苒苒在波澜,水色依依照面颜。rì huá rǎn rǎn zài bō lán,shuǐ sè yī yī zhào miàn yán。
汉上仙槎浮八月,海中金阙隐三山。hàn shàng xiān chá fú bā yuè,hǎi zhōng jīn quē yǐn sān shān。
芙蓉开席成阴处,杨柳维舟倒影间。fú róng kāi xí chéng yīn chù,yáng liǔ wéi zhōu dào yǐng jiān。
景物向人情不浅,频将风月送公还。jǐng wù xiàng rén qíng bù qiǎn,pín jiāng fēng yuè sòng gōng hái。

和范学士韵

彭汝砺

清香一炷意超然,万事无缘更动颜。qīng xiāng yī zhù yì chāo rán,wàn shì wú yuán gèng dòng yán。
野鸟衔花来丈室,烟萝招月出遥山。yě niǎo xián huā lái zhàng shì,yān luó zhāo yuè chū yáo shān。
居方不碍游方内,住世还如出世间。jū fāng bù ài yóu fāng nèi,zhù shì hái rú chū shì jiān。
却笑晚年贪著事,野边湖外夜忘还。què xiào wǎn nián tān zhù shì,yě biān hú wài yè wàng hái。

和范学士韵

彭汝砺

南阳五月饱偷安,报政无闻祇汗颜。nán yáng wǔ yuè bǎo tōu ān,bào zhèng wú wén qí hàn yán。
平日髡钳盈狴犴,丰年盗贼出丘山。píng rì kūn qián yíng bì àn,fēng nián dào zéi chū qiū shān。
簿书细碎晨昏事,弦诵寂寥庠序间。bù shū xì suì chén hūn shì,xián sòng jì liáo xiáng xù jiān。
但见颍川多凤集,仍知合浦有珠还。dàn jiàn yǐng chuān duō fèng jí,réng zhī hé pǔ yǒu zhū hái。

和范学士韵

彭汝砺

岂有微功答谬恩,尚思荣禄慰慈颜。qǐ yǒu wēi gōng dá miù ēn,shàng sī róng lù wèi cí yán。
心诚似水知宗海,事责如蚊欲负山。xīn chéng shì shuǐ zhī zōng hǎi,shì zé rú wén yù fù shān。
资性仅同中以下,行能未及二之间。zī xìng jǐn tóng zhōng yǐ xià,xíng néng wèi jí èr zhī jiān。
木桃每屈言为赠,只恐琼瑶未足还。mù táo měi qū yán wèi zèng,zhǐ kǒng qióng yáo wèi zú hái。

和范学士韵

彭汝砺

南阳虽好远江干,襄沔归来失病颜。nán yáng suī hǎo yuǎn jiāng gàn,xiāng miǎn guī lái shī bìng yán。
雨霁远浮清汉水,云归深见上方山。yǔ jì yuǎn fú qīng hàn shuǐ,yún guī shēn jiàn shàng fāng shān。
伤心蜀主君臣际,回首庞公父子间。shāng xīn shǔ zhǔ jūn chén jì,huí shǒu páng gōng fù zi jiān。
薄暮楼头待明月,笛声时见钓舟还。báo mù lóu tóu dài míng yuè,dí shēng shí jiàn diào zhōu hái。

和范学士韵

彭汝砺

起照青铜已鬓斑,早衰不似旧容颜。qǐ zhào qīng tóng yǐ bìn bān,zǎo shuāi bù shì jiù róng yán。
尘埃苒苒行其野,霜雪纷纷陟彼山。chén āi rǎn rǎn xíng qí yě,shuāng xuě fēn fēn zhì bǐ shān。
稍忆辍耕栖垄上,不堪待罪久行间。shāo yì chuò gēng qī lǒng shàng,bù kān dài zuì jiǔ xíng jiān。
阳台自笑云无定,华表应疑鹤未还。yáng tái zì xiào yún wú dìng,huá biǎo yīng yí hè wèi hái。

和范学士韵

彭汝砺

风雨先催十月寒,顾瞻言迈只悲颜。fēng yǔ xiān cuī shí yuè hán,gù zhān yán mài zhǐ bēi yán。
二天旧泽流淮水,五色新文照楚山。èr tiān jiù zé liú huái shuǐ,wǔ sè xīn wén zhào chǔ shān。
我病欲归虏使重,君行合在侍臣间。wǒ bìng yù guī lǔ shǐ zhòng,jūn xíng hé zài shì chén jiān。
颍川莫厌次公去,宣室方思贾谊还。yǐng chuān mò yàn cì gōng qù,xuān shì fāng sī jiǎ yì hái。

和刘舍人

彭汝砺

剪彩微茫比丝发,雕金焜晃映蝉貂。jiǎn cǎi wēi máng bǐ sī fā,diāo jīn kūn huǎng yìng chán diāo。
鹓鸾破晓趋丹禁,雨露迎春下九霄。yuān luán pò xiǎo qū dān jìn,yǔ lù yíng chūn xià jiǔ xiāo。
花映上尊非索寞,雪侵馀鬓自萧条。huā yìng shàng zūn fēi suǒ mò,xuě qīn yú bìn zì xiāo tiáo。
读书终日不知味,恰似在齐闻舜韶。dú shū zhōng rì bù zhī wèi,qià shì zài qí wén shùn sháo。

和执中寄师厚同年

彭汝砺

千载风云庆一逢,枯荣相望百年中。qiān zài fēng yún qìng yī féng,kū róng xiāng wàng bǎi nián zhōng。
雪霜松桧材先老,泥土骅骝路未通。xuě shuāng sōng guì cái xiān lǎo,ní tǔ huá liú lù wèi tōng。
颜子奚惭一箪食,阮生不是哭途穷。yán zi xī cán yī dān shí,ruǎn shēng bù shì kū tú qióng。
春游取次吟花药,枉负灯窗翰墨功。chūn yóu qǔ cì yín huā yào,wǎng fù dēng chuāng hàn mò gōng。

和执中寄师厚同年

彭汝砺

日暮相忘城上亭,云深只见数峰青。rì mù xiāng wàng chéng shàng tíng,yún shēn zhǐ jiàn shù fēng qīng。
傅岩可独为霖雨,荀里还归聚德星。fù yán kě dú wèi lín yǔ,xún lǐ hái guī jù dé xīng。
汉水溯风增浩荡,兰花着雨长芳馨。hàn shuǐ sù fēng zēng hào dàng,lán huā zhe yǔ zhǎng fāng xīn。
啸吟久不过诸葛,丰度今谁似九龄。xiào yín jiǔ bù guò zhū gé,fēng dù jīn shuí shì jiǔ líng。

招执中看酴醾

彭汝砺

恰是酴醾初盛时,清香终日在尘衣。qià shì tú mí chū shèng shí,qīng xiāng zhōng rì zài chén yī。
参差正对金沙拆,散漫更为蝴蝶飞。cān chà zhèng duì jīn shā chāi,sàn màn gèng wèi hú dié fēi。
日暖绿云长闇淡,春深白雪更霏微。rì nuǎn lǜ yún zhǎng àn dàn,chūn shēn bái xuě gèng fēi wēi。
急来相就花前醉,看尽此花春欲归。jí lái xiāng jiù huā qián zuì,kàn jǐn cǐ huā chūn yù guī。

寄正夫判官

彭汝砺

数竿严濑钓鱼纶,一幅渊明漉酒巾。shù gān yán lài diào yú lún,yī fú yuān míng lù jiǔ jīn。
天上旧传公子贵,汉阴今见丈人真。tiān shàng jiù chuán gōng zi guì,hàn yīn jīn jiàn zhàng rén zhēn。
登山临水能胥宇,问舍求田待卜邻。dēng shān lín shuǐ néng xū yǔ,wèn shě qiú tián dài bo lín。
欲作独清无已甚,时将数字寄埃尘。yù zuò dú qīng wú yǐ shén,shí jiāng shù zì jì āi chén。

送宗文先辈

彭汝砺

夫子声名二十年,尘埃叹息欲华颠。fū zi shēng míng èr shí nián,chén āi tàn xī yù huá diān。
相如旧有凌云赋,靖节今无种秫田。xiāng rú jiù yǒu líng yún fù,jìng jié jīn wú zhǒng shú tián。
南国寂寥归见雁,北风悲壮屡闻蝉。nán guó jì liáo guī jiàn yàn,běi fēng bēi zhuàng lǚ wén chán。
思量世事真如幻,合置穷愁顿酒边。sī liàng shì shì zhēn rú huàn,hé zhì qióng chóu dùn jiǔ biān。

和子仲都官徐孺亭

彭汝砺

已矣斯人不可从,风流今见一亭中。yǐ yǐ sī rén bù kě cóng,fēng liú jīn jiàn yī tíng zhōng。
云藏洲渚秋长碧,日在波澜晚更红。yún cáng zhōu zhǔ qiū zhǎng bì,rì zài bō lán wǎn gèng hóng。
旱岁会为岩际雨,贪夫亦畏海濒风。hàn suì huì wèi yán jì yǔ,tān fū yì wèi hǎi bīn fēng。
于今未见如公比,叹息陈蕃榻亦空。yú jīn wèi jiàn rú gōng bǐ,tàn xī chén fān tà yì kōng。

和颖叔寄佛印

彭汝砺

有客寄诗南雍州,清新全占岘山秋。yǒu kè jì shī nán yōng zhōu,qīng xīn quán zhàn xiàn shān qiū。
官名便据非常宠,文学元居第一流。guān míng biàn jù fēi cháng chǒng,wén xué yuán jū dì yī liú。
云近蛟龙朝丈室,夜寒星月宿重楼。yún jìn jiāo lóng cháo zhàng shì,yè hán xīng yuè sù zhòng lóu。
知公有勇断鳌足,到彼不须骑虎头。zhī gōng yǒu yǒng duàn áo zú,dào bǐ bù xū qí hǔ tóu。