古诗词

题卫太尉岩集图

曹勋

卫公雅志安林泉,禀生似无尘土缘。wèi gōng yǎ zhì ān lín quán,bǐng shēng shì wú chén tǔ yuán。
英标孤映出群鹤,姿仪密际三界仙。yīng biāo gū yìng chū qún hè,zī yí mì jì sān jiè xiān。
居临山麓绝焕丽,楚楚松竹相后先。jū lín shān lù jué huàn lì,chǔ chǔ sōng zhú xiāng hòu xiān。
幽岩嵌空截绿玉,嘉木荫映摇苍烟。yōu yán qiàn kōng jié lǜ yù,jiā mù yīn yìng yáo cāng yān。
喜招社友共清集,中有一老谈幽禅。xǐ zhāo shè yǒu gòng qīng jí,zhōng yǒu yī lǎo tán yōu chán。
其馀六逸咸自若,炷香瀹茗殊怡然。qí yú liù yì xián zì ruò,zhù xiāng yuè míng shū yí rán。
曹丘倚案独阁笔,想见窘思人所怜。cáo qiū yǐ àn dú gé bǐ,xiǎng jiàn jiǒng sī rén suǒ lián。
众宾得接书史乐,浩气高压江湖天。zhòng bīn dé jiē shū shǐ lè,hào qì gāo yā jiāng hú tiān。
只觉谈话可上汉,不拟步武犹居廛。zhǐ jué tán huà kě shàng hàn,bù nǐ bù wǔ yóu jū chán。
墨隐能画巧为此,一段美事端宜传。mò yǐn néng huà qiǎo wèi cǐ,yī duàn měi shì duān yí chuán。
好辞更赋风月上,胜韵直彻星辰边。hǎo cí gèng fù fēng yuè shàng,shèng yùn zhí chè xīng chén biān。
他时一笑忽相值,固应何止三千年。tā shí yī xiào hū xiāng zhí,gù yīng hé zhǐ sān qiān nián。
曹勋

曹勋

曹勋(1098—1174)字公显,一字世绩,号松隐,颍昌阳翟(今河南禹县)人。宣和五年(1123),以荫补承信郎,特命赴进士廷试,赐甲科。靖康元年(1126),与宋徽宗一起被金兵押解北上,受徽宗半臂绢书,自燕山逃归。建炎元年(1127)秋,至南京(今河南商丘)向宋高宗上御衣书,请求召募敢死之士,由海路北上营救徽宗。当权者不听,被黜。绍兴十一年(1141),宋金和议成,充报谢副使出使金国,劝金人归还徽宗灵柩。十四年、二十九年又两次使金。孝宗朝拜太尉。著有《松隐文集》、《北狩见闻录》等。他的诗比较平庸,但有几首使金诗颇值得注意。 曹勋的作品>>

猜您喜欢

杂诗二十七首

曹勋

澹烟疏雨耿寒林,一水涓涓净不深。dàn yān shū yǔ gěng hán lín,yī shuǐ juān juān jìng bù shēn。
照影自怜逼摇落,归涂未就更关心。zhào yǐng zì lián bī yáo luò,guī tú wèi jiù gèng guān xīn。

断梅三首

曹勋

暑雨连朝困郁蒸,淖深蛙蚓上阶行。shǔ yǔ lián cháo kùn yù zhēng,nào shēn wā yǐn shàng jiē xíng。
晚云翻海忽雷震,农说断梅明日晴。wǎn yún fān hǎi hū léi zhèn,nóng shuō duàn méi míng rì qíng。

断梅三首

曹勋

寄迹天台见未曾,夏间休市绝虾腥。jì jì tiān tái jiàn wèi céng,xià jiān xiū shì jué xiā xīng。
瓜茄只有园中菜,淡素浑如寺里僧。guā jiā zhǐ yǒu yuán zhōng cài,dàn sù hún rú sì lǐ sēng。

断梅三首

曹勋

积雨连宵气象清,晓来日色顿分明。jī yǔ lián xiāo qì xiàng qīng,xiǎo lái rì sè dùn fēn míng。
更无一片闲云采,万里青天万里晴。gèng wú yī piàn xián yún cǎi,wàn lǐ qīng tiān wàn lǐ qíng。

跋仲营子母马二首

曹勋

苜蓿枯时霜雪深,崚嶒瘦骨病侵寻。mù xu kū shí shuāng xuě shēn,léng céng shòu gǔ bìng qīn xún。
高蹄岂复腾骧意,眵目终存舐犊心。gāo tí qǐ fù téng xiāng yì,chī mù zhōng cún shì dú xīn。

跋仲营子母马二首

曹勋

老驹虽病气犹雄,垂耳应怜一尾风。lǎo jū suī bìng qì yóu xióng,chuí ěr yīng lián yī wěi fēng。
春草明年沙漠路,奔尘绝足许谁同。chūn cǎo míng nián shā mò lù,bēn chén jué zú xǔ shuí tóng。

天台书事十三首

曹勋

南窗面日北窗寒,终日南窗体甚安。nán chuāng miàn rì běi chuāng hán,zhōng rì nán chuāng tǐ shén ān。
向道老来惟倦坐,看销一缕篆烟残。xiàng dào lǎo lái wéi juàn zuò,kàn xiāo yī lǚ zhuàn yān cán。

天台书事十三首

曹勋

老来少睡怕房栊,欲睡还休被屡烘。lǎo lái shǎo shuì pà fáng lóng,yù shuì hái xiū bèi lǚ hōng。
半夜披衣还打坐,耳边听尽两山钟。bàn yè pī yī hái dǎ zuò,ěr biān tīng jǐn liǎng shān zhōng。

天台书事十三首

曹勋

人情人事拨来无,惟有亲知意不疏。rén qíng rén shì bō lái wú,wéi yǒu qīn zhī yì bù shū。
数幅沓来还一幅,寒温而已作回书。shù fú dá lái hái yī fú,hán wēn ér yǐ zuò huí shū。

天台书事十三首

曹勋

连雨催寒黄著苔,纷然枯叶拥闲阶。lián yǔ cuī hán huáng zhù tái,fēn rán kū yè yōng xián jiē。
了无春意到梅萼,只有瑞香先腊开。le wú chūn yì dào méi è,zhǐ yǒu ruì xiāng xiān là kāi。

天台书事十三首

曹勋

清晓鸦啼睡梦间,喜闻飞雪满前山。qīng xiǎo yā tí shuì mèng jiān,xǐ wén fēi xuě mǎn qián shān。
揽衣忙作披衣意,不问轻寒且凭栏。lǎn yī máng zuò pī yī yì,bù wèn qīng hán qiě píng lán。

天台书事十三首

曹勋

小圃都无花木名,只栽松竹养馀清。xiǎo pǔ dōu wú huā mù míng,zhǐ zāi sōng zhú yǎng yú qīng。
时时风向边头过,喜听松声又竹声。shí shí fēng xiàng biān tóu guò,xǐ tīng sōng shēng yòu zhú shēng。

天台书事十三首

曹勋

绿阴侵坐午窗明,几案书繁倦思生。lǜ yīn qīn zuò wǔ chuāng míng,jǐ àn shū fán juàn sī shēng。
喜拆缄题新卷帙,故人惠我见高情。xǐ chāi jiān tí xīn juǎn zhì,gù rén huì wǒ jiàn gāo qíng。

天台书事十三首

曹勋

终日飞霙下远空,冷回帘幕怯东风。zhōng rì fēi yīng xià yuǎn kōng,lěng huí lián mù qiè dōng fēng。
瑞香满槛深遮映,怕损亭亭紫锦笼。ruì xiāng mǎn kǎn shēn zhē yìng,pà sǔn tíng tíng zǐ jǐn lóng。

天台书事十三首

曹勋

水云深处是吾家,饭有胡麻饮有茶。shuǐ yún shēn chù shì wú jiā,fàn yǒu hú má yǐn yǒu chá。
铛里未能炊一粟,山头学得种三花。dāng lǐ wèi néng chuī yī sù,shān tóu xué dé zhǒng sān huā。