古诗词

和吴伯承提宫孟冬风雨

杨万里

旧雨新更寒,昼歇夜复陨。jiù yǔ xīn gèng hán,zhòu xiē yè fù yǔn。
我行十日泥,屦迹故未泯。wǒ xíng shí rì ní,jù jì gù wèi mǐn。
吟声正酸苦,已似琴促轸。yín shēng zhèng suān kǔ,yǐ shì qín cù zhěn。
更遭雪作祟,不由弦不紧。gèng zāo xuě zuò suì,bù yóu xián bù jǐn。
与公无诗债,何得便见窘。yǔ gōng wú shī zhài,hé dé biàn jiàn jiǒng。
半生领盛名,一面辱倾囷。bàn shēng lǐng shèng míng,yī miàn rǔ qīng qūn。
眼底过浮云,谁见柳下悯。yǎn dǐ guò fú yún,shuí jiàn liǔ xià mǐn。
觅句许奇险,有底恼肝肾。mì jù xǔ qí xiǎn,yǒu dǐ nǎo gān shèn。
开怀爱我多,落笔为渠尽。kāi huái ài wǒ duō,luò bǐ wèi qú jǐn。
独怜禾头湿,可欢不可哂。dú lián hé tóu shī,kě huān bù kě shěn。
杨万里

杨万里

杨万里,字廷秀,号诚斋,男,汉族。吉州吉水(今江西省吉水县)人。南宋杰出诗人,与尤袤、范成大、陆游合称南宋“中兴四大诗人”、“南宋四大家”。 杨万里的作品>>

猜您喜欢

过丫头岩

杨万里

告老身心日互催,又将乌帽点黄埃。gào lǎo shēn xīn rì hù cuī,yòu jiāng wū mào diǎn huáng āi。
丫头岩下来仍往,四十三年十二回。yā tóu yán xià lái réng wǎng,sì shí sān nián shí èr huí。

野蔷薇

杨万里

红残绿暗已多时,路上山花也则稀。hóng cán lǜ àn yǐ duō shí,lù shàng shān huā yě zé xī。
藞苴馀春还子细,燕脂浓抹野蔷薇。lǎ jū yú chūn hái zi xì,yàn zhī nóng mǒ yě qiáng wēi。

道旁石榴花

杨万里

待阙南风欲炷香,东风打并住西堂。dài quē nán fēng yù zhù xiāng,dōng fēng dǎ bìng zhù xī táng。
石榴已著乾红蕾,却问春归有底忙。shí liú yǐ zhù qián hóng lěi,què wèn chūn guī yǒu dǐ máng。

解舟上饶明晖阁前

杨万里

玉水风船擘岸开,一帆飞到雨花台。yù shuǐ fēng chuán bāi àn kāi,yī fān fēi dào yǔ huā tái。
思量饶歙山溪路,梦里征行也莫来。sī liàng ráo shè shān xī lù,mèng lǐ zhēng xíng yě mò lái。

和王道父山歌二首

杨万里

东家娘子立花边,长笑花枝脆不坚。dōng jiā niáng zi lì huā biān,zhǎng xiào huā zhī cuì bù jiān。
却被花枝笑娘子,嫁期已是蹉春前。què bèi huā zhī xiào niáng zi,jià qī yǐ shì cuō chūn qián。

和王道父山歌二首

杨万里

阿婆辛苦住西邻,岂爱无家更愿贫。ā pó xīn kǔ zhù xī lín,qǐ ài wú jiā gèng yuàn pín。
秋月春风担阁了,白头始嫁不羞人。qiū yuè chūn fēng dān gé le,bái tóu shǐ jià bù xiū rén。

野荼?二首

杨万里

去岁诸司赏物华,荼糜一会属侬家。qù suì zhū sī shǎng wù huá,tú mí yī huì shǔ nóng jiā。
今年不识荼糜面,却买茅柴对野花。jīn nián bù shí tú mí miàn,què mǎi máo chái duì yě huā。

野荼?二首

杨万里

不识荼糜恨杀人,野花香里度芳晨。bù shí tú mí hèn shā rén,yě huā xiāng lǐ dù fāng chén。
寄笺为报东皇道,不理今年一个春。jì jiān wèi bào dōng huáng dào,bù lǐ jīn nián yī gè chūn。

舟过安仁五首

杨万里

恰则油窗雨点声,霎时花屿日华明。qià zé yóu chuāng yǔ diǎn shēng,shà shí huā yǔ rì huá míng。
不须覆手仍翻手,可杀春云没十成。bù xū fù shǒu réng fān shǒu,kě shā chūn yún méi shí chéng。

舟过安仁五首

杨万里

初受遥山献画图,忽然卷去淡如无。chū shòu yáo shān xiàn huà tú,hū rán juǎn qù dàn rú wú。
莫欺老眼犹明在,和雾和烟数得渠。mò qī lǎo yǎn yóu míng zài,hé wù hé yān shù dé qú。

舟过安仁五首

杨万里

南风作雨北风休,岂是春云得自由。nán fēng zuò yǔ běi fēng xiū,qǐ shì chūn yún dé zì yóu。
只者天时过湖得,长年报道不须愁。zhǐ zhě tiān shí guò hú dé,zhǎng nián bào dào bù xū chóu。

舟过安仁五首

杨万里

渭川千顷在诗胸,不管屠羊肆里空。wèi chuān qiān qǐng zài shī xiōng,bù guǎn tú yáng sì lǐ kōng。
踏破菜园妨底事,莫教踏到竹园中。tà pò cài yuán fáng dǐ shì,mò jiào tà dào zhú yuán zhōng。

闷歌行十二首

杨万里

山行旧路不堪重,及泛湖波又阻风。shān xíng jiù lù bù kān zhòng,jí fàn hú bō yòu zǔ fēng。
世上舟车无一稳,乾坤可是剩诗翁。shì shàng zhōu chē wú yī wěn,qián kūn kě shì shèng shī wēng。

闷歌行十二首

杨万里

同列诸公总劝予,归时切莫过重湖。tóng liè zhū gōng zǒng quàn yǔ,guī shí qiè mò guò zhòng hú。
婺源五岭祁门峡,今是危涂是坦涂。wù yuán wǔ lǐng qí mén xiá,jīn shì wēi tú shì tǎn tú。

闷歌行十二首

杨万里

一夜颠风翻却天,簸将白浪到天边。yī yè diān fēng fān què tiān,bǒ jiāng bái làng dào tiān biān。
康郎尚自无根脚,斗大洲头却系船。kāng láng shàng zì wú gēn jiǎo,dòu dà zhōu tóu què xì chuán。