古诗词

人日诘朝从昌英叔出谒

杨万里

四序各自佳,要不如春时。sì xù gè zì jiā,yào bù rú chūn shí。
何必花与柳,始爱春物熙。hé bì huā yǔ liǔ,shǐ ài chūn wù xī。
今晨驾言出,从公南山西。jīn chén jià yán chū,cóng gōng nán shān xī。
泥软屦自惬,风嫩面不知。ní ruǎn jù zì qiè,fēng nèn miàn bù zhī。
寒草动暖芽,晴山馀雨姿。hán cǎo dòng nuǎn yá,qíng shān yú yǔ zī。
水日亦相媚,蹙纹生碎晖。shuǐ rì yì xiāng mèi,cù wén shēng suì huī。
鸟声岂为我,我听偶自怡。niǎo shēng qǐ wèi wǒ,wǒ tīng ǒu zì yí。
出门初惮烦,载涂乃忘归。chū mén chū dàn fán,zài tú nǎi wàng guī。
但令我意适,岂校出处为。dàn lìng wǒ yì shì,qǐ xiào chū chù wèi。
路人见我揖,属我有所思。lù rén jiàn wǒ yī,shǔ wǒ yǒu suǒ sī。
我不见其面,信口聊应之。wǒ bù jiàn qí miàn,xìn kǒu liáo yīng zhī。
徐悟恐忤物,欲谢已莫追。xú wù kǒng wǔ wù,yù xiè yǐ mò zhuī。
我率或似傲,彼愠独得辞。wǒ lǜ huò shì ào,bǐ yùn dú dé cí。
杨万里

杨万里

杨万里,字廷秀,号诚斋,男,汉族。吉州吉水(今江西省吉水县)人。南宋杰出诗人,与尤袤、范成大、陆游合称南宋“中兴四大诗人”、“南宋四大家”。 杨万里的作品>>

猜您喜欢

四十二叔祖母刘氏太孺人挽词

杨万里

夫人自七十,有母尚期颐。fū rén zì qī shí,yǒu mǔ shàng qī yí。
不遣千山讣,犹应一病迟。bù qiǎn qiān shān fù,yóu yīng yī bìng chí。
孝留天下口,身立女中师。xiào liú tiān xià kǒu,shēn lì nǚ zhōng shī。
到得君羹美,翻令颍谷悲。dào dé jūn gēng měi,fān lìng yǐng gǔ bēi。

四十九叔祖母朱氏孺人挽词

杨万里

忆哭清湘掾,诸孤未裹头。yì kū qīng xiāng yuàn,zhū gū wèi guǒ tóu。
盛年能素节,凛气却清秋。shèng nián néng sù jié,lǐn qì què qīng qiū。
眼底生刍奠,身前泛柏舟。yǎn dǐ shēng chú diàn,shēn qián fàn bǎi zhōu。
无龄还有德,此母不应愁。wú líng hái yǒu dé,cǐ mǔ bù yīng chóu。

次主簿昌英叔镊白韵

杨万里

滴尽思亲泪,犹残影吊形。dī jǐn sī qīn lèi,yóu cán yǐng diào xíng。
眼花浑作黑,颔底更能青。yǎn huā hún zuò hēi,hàn dǐ gèng néng qīng。
少也投三赋,今焉忽一星。shǎo yě tóu sān fù,jīn yān hū yī xīng。
此生成底事,有脚不曾停。cǐ shēng chéng dǐ shì,yǒu jiǎo bù céng tíng。

黄太守元授挽词二首

杨万里

五马新通贵,千牛旧不全。wǔ mǎ xīn tōng guì,qiān niú jiù bù quán。
岂渠才作祟,从古命悬天。qǐ qú cái zuò suì,cóng gǔ mìng xuán tiān。
半世风波里,清名玉雪边。bàn shì fēng bō lǐ,qīng míng yù xuě biān。
诸郎俱伟器,枢属更人先。zhū láng jù wěi qì,shū shǔ gèng rén xiān。

黄太守元授挽词二首

杨万里

我忝通家子,公如父行亲。wǒ tiǎn tōng jiā zi,gōng rú fù xíng qīn。
一书虽不欠,半面遂无因。yī shū suī bù qiàn,bàn miàn suì wú yīn。
旅榇千江远,铭旌两竹新。lǚ chèn qiān jiāng yuǎn,míng jīng liǎng zhú xīn。
庆门宁有此,造物岂其仁。qìng mén níng yǒu cǐ,zào wù qǐ qí rén。

次昌英主簿叔晴望韵

杨万里

秋水冬全落,寒梅暖向荣。qiū shuǐ dōng quán luò,hán méi nuǎn xiàng róng。
烟林明又灭,风雁仄还平。yān lín míng yòu miè,fēng yàn zè hái píng。
老岂愁能避,贫非懒不营。lǎo qǐ chóu néng bì,pín fēi lǎn bù yíng。
犹须铲千嶂,剩与放双明。yóu xū chǎn qiān zhàng,shèng yǔ fàng shuāng míng。

次出门韵

杨万里

有酒何须富,无车却好行。yǒu jiǔ hé xū fù,wú chē què hǎo xíng。
眼中长得句,身外岂关情。yǎn zhōng zhǎng dé jù,shēn wài qǐ guān qíng。
远岭寒逾瘦,乾枫落更声。yuǎn lǐng hán yú shòu,qián fēng luò gèng shēng。
好怀非自閟,且道向谁倾。hǎo huái fēi zì bì,qiě dào xiàng shuí qīng。

次霜月韵

杨万里

银浦寒无浪,金星澹不芒。yín pǔ hán wú làng,jīn xīng dàn bù máng。
初看霜是月,并爱月和霜。chū kàn shuāng shì yuè,bìng ài yuè hé shuāng。
万里除纤翳,双清作一光。wàn lǐ chú xiān yì,shuāng qīng zuò yī guāng。
诗穷只欠许,穷我未渠央。shī qióng zhǐ qiàn xǔ,qióng wǒ wèi qú yāng。

同主簿叔暮立

杨万里

旋旋前山没,骎骎半臂寒。xuán xuán qián shān méi,qīn qīn bàn bì hán。
鸥归势何懒,林近意先安。ōu guī shì hé lǎn,lín jìn yì xiān ān。
待月迟云么,烦公小立看。dài yuè chí yún me,fán gōng xiǎo lì kàn。
未知立玉笋,何似立江干。wèi zhī lì yù sǔn,hé shì lì jiāng gàn。

和罗巨济教授雪二首

杨万里

天悭聊尔落,地暖未教深。tiān qiān liáo ěr luò,dì nuǎn wèi jiào shēn。
犹放遥岑碧,偏鸣密竹林。yóu fàng yáo cén bì,piān míng mì zhú lín。
似供愁里眼,小恼客边心。shì gōng chóu lǐ yǎn,xiǎo nǎo kè biān xīn。
诗卷开还阖,清寒溢素襟。shī juǎn kāi hái hé,qīng hán yì sù jīn。

和罗巨济教授雪二首

杨万里

飞来须面旋,欲堕更横斜。fēi lái xū miàn xuán,yù duò gèng héng xié。
不遣诗人懒,惟禁酒力加。bù qiǎn shī rén lǎn,wéi jìn jiǔ lì jiā。
镂冰初试手,剪水便成花。lòu bīng chū shì shǒu,jiǎn shuǐ biàn chéng huā。
谁会欧苏律,吟边别一家。shuí huì ōu sū lǜ,yín biān bié yī jiā。

和周仲容春日二律句

杨万里

饥民日夜去,也有不荒田。jī mín rì yè qù,yě yǒu bù huāng tián。
旧雨仍新雨,今年胜去年。jiù yǔ réng xīn yǔ,jīn nián shèng qù nián。
未嫌诗得瘦,只苦茗妨眠。wèi xián shī dé shòu,zhǐ kǔ míng fáng mián。
花气薰人醉,来从若个边。huā qì xūn rén zuì,lái cóng ruò gè biān。

和周仲容春日二律句

杨万里

今晨晴颇懒,昨夜雨犹声。jīn chén qíng pǒ lǎn,zuó yè yǔ yóu shēng。
欲社燕先觉,半春莺未鸣。yù shè yàn xiān jué,bàn chūn yīng wèi míng。
诗非一字苦,句岂十分清。shī fēi yī zì kǔ,jù qǐ shí fēn qīng。
参透江西社,无灯眼亦明。cān tòu jiāng xī shè,wú dēng yǎn yì míng。

和文远叔行春

杨万里

行脚宜晴翠,看云恐夕黄。xíng jiǎo yí qíng cuì,kàn yún kǒng xī huáng。
何村不花柳,此社要柴桑。hé cūn bù huā liǔ,cǐ shè yào chái sāng。
一笑当谁领,同来得许忙。yī xiào dāng shuí lǐng,tóng lái dé xǔ máng。
老怀翻作恶,不剩半分狂。lǎo huái fān zuò è,bù shèng bàn fēn kuáng。

又和闻蛙

杨万里

春来真底好,此辈政纵横。chūn lái zhēn dǐ hǎo,cǐ bèi zhèng zòng héng。
身作泥中计,声从雨后增。shēn zuò ní zhōng jì,shēng cóng yǔ hòu zēng。
北人餐未惯,南食眼犹生。běi rén cān wèi guàn,nán shí yǎn yóu shēng。
灰洒知虚实,于渠似可行。huī sǎ zhī xū shí,yú qú shì kě xíng。