古诗词

瓶中梅花长句

杨万里

幽人蚤作月满阶,月随幽人登舫斋。yōu rén zǎo zuò yuè mǎn jiē,yuè suí yōu rén dēng fǎng zhāi。
推门欲开犹未开,猛香排门扑我怀。tuī mén yù kāi yóu wèi kāi,měng xiāng pái mén pū wǒ huái。
径从鼻孔上灌顶,拂拂吹尽发底埃。jìng cóng bí kǒng shàng guàn dǐng,fú fú chuī jǐn fā dǐ āi。
恍然堕我众香国,欲问何祥无处觅。huǎng rán duò wǒ zhòng xiāng guó,yù wèn hé xiáng wú chù mì。
冥搜一室一物无,瓶里一枝梅的皪。míng sōu yī shì yī wù wú,píng lǐ yī zhī méi de lì。
平生为梅判断肠,何曾知渠有许香。píng shēng wèi méi pàn duàn cháng,hé céng zhī qú yǒu xǔ xiāng。
夜来偶忘挂南窗,贮此幽馥万斛强。yè lái ǒu wàng guà nán chuāng,zhù cǐ yōu fù wàn hú qiáng。
却忆去年西湖上,锦屏下瞰千青嶂。què yì qù nián xī hú shàng,jǐn píng xià kàn qiān qīng zhàng。
谷深梅盛一万株,十顷雪花浮欲涨。gǔ shēn méi shèng yī wàn zhū,shí qǐng xuě huā fú yù zhǎng。
是时雨后初晴前,日光烘花香作烟。shì shí yǔ hòu chū qíng qián,rì guāng hōng huā xiāng zuò yān。
政如新火炷博山,烝出沉水和龙涎。zhèng rú xīn huǒ zhù bó shān,zhēng chū chén shuǐ hé lóng xián。
醉登绝顶撼疏影,掇蕊餐花照冰井。zuì dēng jué dǐng hàn shū yǐng,duō ruǐ cān huā zhào bīng jǐng。
蜀人老张同舍郎,唤作谪仙侬笑领。shǔ rén lǎo zhāng tóng shě láng,huàn zuò zhé xiān nóng xiào lǐng。
如今茅屋卧山村,更无载酒来叩门。rú jīn máo wū wò shān cūn,gèng wú zài jiǔ lái kòu mén。
一尊孤斟懒论文,犹有梅花是故人。yī zūn gū zhēn lǎn lùn wén,yóu yǒu méi huā shì gù rén。
杨万里

杨万里

杨万里,字廷秀,号诚斋,男,汉族。吉州吉水(今江西省吉水县)人。南宋杰出诗人,与尤袤、范成大、陆游合称南宋“中兴四大诗人”、“南宋四大家”。 杨万里的作品>>

猜您喜欢

祷雨报恩因到翟园四首

杨万里

绕亭怪石小山幽,夹径低枝压客头。rào tíng guài shí xiǎo shān yōu,jiā jìng dī zhī yā kè tóu。
幸自一来惟不早,梅花满地诉春愁。xìng zì yī lái wéi bù zǎo,méi huā mǎn dì sù chūn chóu。

祷雨报恩因到翟园四首

杨万里

未必钱园似翟园,翟园窠木最宜看。wèi bì qián yuán shì dí yuán,dí yuán kē mù zuì yí kàn。
茂松亭下偏明眼,矮桧平铺翡翠盘。mào sōng tíng xià piān míng yǎn,ǎi guì píng pù fěi cuì pán。

社雨

杨万里

时节从来好雨知,今朝社日顿霏微。shí jié cóng lái hǎo yǔ zhī,jīn cháo shè rì dùn fēi wēi。
落花只得春风舞,湿却残香不得飞。luò huā zhǐ dé chūn fēng wǔ,shī què cán xiāng bù dé fēi。

垂丝海棠二首

杨万里

无波可照底须窥,与柳争娇也学垂。wú bō kě zhào dǐ xū kuī,yǔ liǔ zhēng jiāo yě xué chuí。
破晓骤晴天有意,生红新晒一絇丝。pò xiǎo zhòu qíng tiān yǒu yì,shēng hóng xīn shài yī qú sī。

垂丝海棠二首

杨万里

不关残醉未醒松,不为春愁懒散中。bù guān cán zuì wèi xǐng sōng,bù wèi chūn chóu lǎn sàn zhōng。
自是新晴生睡思,起来无力对东风。zì shì xīn qíng shēng shuì sī,qǐ lái wú lì duì dōng fēng。

读唐人及半山诗

杨万里

不分唐人与半山,无端横欲割诗坛。bù fēn táng rén yǔ bàn shān,wú duān héng yù gē shī tán。
半山便遣能参透,犹有唐人是一关。bàn shān biàn qiǎn néng cān tòu,yóu yǒu táng rén shì yī guān。

落梅再著晚花

杨万里

数日春风不奈暄,梅花落尽净无痕。shù rì chūn fēng bù nài xuān,méi huā luò jǐn jìng wú hén。
却将晚莟重收拾,更放南枝第二番。què jiāng wǎn hàn zhòng shōu shí,gèng fàng nán zhī dì èr fān。

镊白

杨万里

五十如何是后生,呼儿拔白未忘情。wǔ shí rú hé shì hòu shēng,hū ér bá bái wèi wàng qíng。
新年只道无功业,也有霜髭六十茎。xīn nián zhǐ dào wú gōng yè,yě yǒu shuāng zī liù shí jīng。

春兴

杨万里

著尽工夫是化工,不关春雨更春风。zhù jǐn gōng fū shì huà gōng,bù guān chūn yǔ gèng chūn fēng。
已拚腻粉涂双蝶,更费雌黄滴一蜂。yǐ pàn nì fěn tú shuāng dié,gèng fèi cí huáng dī yī fēng。

夜窗二首

杨万里

口角哦诗细有声,不妨半醉不妨行。kǒu jiǎo ó shī xì yǒu shēng,bù fáng bàn zuì bù fáng xíng。
青灯一点才如黍,解作书窗彻夜明。qīng dēng yī diǎn cái rú shǔ,jiě zuò shū chuāng chè yè míng。

夜窗二首

杨万里

诗人心绪几时休,逢著三春似九秋。shī rén xīn xù jǐ shí xiū,féng zhù sān chūn shì jiǔ qiū。
数到五更仍五点,明朝还更有新愁。shù dào wǔ gèng réng wǔ diǎn,míng cháo hái gèng yǒu xīn chóu。

春晓三首

杨万里

拂花红露溅春衣,柳外春禽睡未知。fú huā hóng lù jiàn chūn yī,liǔ wài chūn qín shuì wèi zhī。
天借晴光与桃李,更将剩彩弄游丝。tiān jiè qíng guāng yǔ táo lǐ,gèng jiāng shèng cǎi nòng yóu sī。

春晓三首

杨万里

风光明淑奈渠何,非暖非寒直是和。fēng guāng míng shū nài qú hé,fēi nuǎn fēi hán zhí shì hé。
春到千花俱有分,海棠独自得春多。chūn dào qiān huā jù yǒu fēn,hǎi táng dú zì dé chūn duō。

春晓三首

杨万里

一年生活是三春,二月春光尽十分。yī nián shēng huó shì sān chūn,èr yuè chūn guāng jǐn shí fēn。
不必开窗索花笑,隔窗花影也欣欣。bù bì kāi chuāng suǒ huā xiào,gé chuāng huā yǐng yě xīn xīn。

米囊花二首

杨万里

铅膏细细点花梢,道是春深雪未销。qiān gāo xì xì diǎn huā shāo,dào shì chūn shēn xuě wèi xiāo。
一斛千囊苍玉粟,东风吹作米长腰。yī hú qiān náng cāng yù sù,dōng fēng chuī zuò mǐ zhǎng yāo。