古诗词

胡达孝水墨妙绝一世为余作枯松孙枝石间老柏谢以长句

杨万里

东斋归自浣花里,访我弄泉惠山趾。dōng zhāi guī zì huàn huā lǐ,fǎng wǒ nòng quán huì shān zhǐ。
随身万里只孤舟,一簪不曾著行李。suí shēn wàn lǐ zhǐ gū zhōu,yī zān bù céng zhù xíng lǐ。
忽拈远物出袖中,乃是孔明庙前古柏阆州松。hū niān yuǎn wù chū xiù zhōng,nǎi shì kǒng míng miào qián gǔ bǎi láng zhōu sōng。
径从平地便起立,上穿屋瓦到青穹。jìng cóng píng dì biàn qǐ lì,shàng chuān wū wǎ dào qīng qióng。
老蛟脱鳞乾见骨,厥孙碧丝作须发。lǎo jiāo tuō lín qián jiàn gǔ,jué sūn bì sī zuò xū fā。
石间霜皮二千尺,石似孤根根似石。shí jiān shuāng pí èr qiān chǐ,shí shì gū gēn gēn shì shí。
硬根瘦干未要论,叶间犹带汉唐春。yìng gēn shòu gàn wèi yào lùn,yè jiān yóu dài hàn táng chūn。
岁久亦无苔藓痕,只有雪山之雪玉垒云。suì jiǔ yì wú tái xiǎn hén,zhǐ yǒu xuě shān zhī xuě yù lěi yún。
却收松柏半天里,几上卷来一张纸。què shōu sōng bǎi bàn tiān lǐ,jǐ shàng juǎn lái yī zhāng zhǐ。
杨万里

杨万里

杨万里,字廷秀,号诚斋,男,汉族。吉州吉水(今江西省吉水县)人。南宋杰出诗人,与尤袤、范成大、陆游合称南宋“中兴四大诗人”、“南宋四大家”。 杨万里的作品>>

猜您喜欢

蜡梅四首

杨万里

蜜蜂底物是生涯,花作糇粮蜡作家。mì fēng dǐ wù shì shēng yá,huā zuò hóu liáng là zuò jiā。
岁晚略无花可采,却将香蜡吐成花。suì wǎn lüè wú huā kě cǎi,què jiāng xiāng là tǔ chéng huā。

蜡梅四首

杨万里

眉间蜜酒发轻黄,对著诗人不惜香。méi jiān mì jiǔ fā qīng huáng,duì zhù shī rén bù xī xiāng。
金作仙衣元自冷,月中仍带一身霜。jīn zuò xiān yī yuán zì lěng,yuè zhōng réng dài yī shēn shuāng。

蜡梅四首

杨万里

莟头元不是花房,融蜡熬酥戏滴将。hàn tóu yuán bù shì huā fáng,róng là áo sū xì dī jiāng。
忽见微舒金爪甲,不知中有紫香囊。hū jiàn wēi shū jīn zhǎo jiǎ,bù zhī zhōng yǒu zǐ xiāng náng。

蜡梅四首

杨万里

江梅珍重雪衣裳,薄相红梅学杏装。jiāng méi zhēn zhòng xuě yī shang,báo xiāng hóng méi xué xìng zhuāng。
渠独小参黄面老,额间艳艳发金光。qú dú xiǎo cān huáng miàn lǎo,é jiān yàn yàn fā jīn guāng。

苦寒三首

杨万里

畏暑长思雪绕身,苦寒却愿柳回春。wèi shǔ zhǎng sī xuě rào shēn,kǔ hán què yuàn liǔ huí chūn。
晚来斜日无多暖,映著西窗亦可人。wǎn lái xié rì wú duō nuǎn,yìng zhù xī chuāng yì kě rén。

苦寒三首

杨万里

添尽红炉著尽衣,一杯方觉暖如痴。tiān jǐn hóng lú zhù jǐn yī,yī bēi fāng jué nuǎn rú chī。
人言霜后寒无奈,春在瓮中渠不知。rén yán shuāng hòu hán wú nài,chūn zài wèng zhōng qú bù zhī。

苦寒三首

杨万里

冰和菜把菜和冰,心喜冬菹齿却憎。bīng hé cài bǎ cài hé bīng,xīn xǐ dōng jū chǐ què zēng。
且忍牙车寒一点,教他胸次雪千层。qiě rěn yá chē hán yī diǎn,jiào tā xiōng cì xuě qiān céng。

晚晴独酌二首

杨万里

冷落杯盘下箸稀,今年淮白较来迟。lěng luò bēi pán xià zhù xī,jīn nián huái bái jiào lái chí。
异乡黄雀真无价,稍暖琼酥不得时。yì xiāng huáng què zhēn wú jià,shāo nuǎn qióng sū bù dé shí。

晚晴独酌二首

杨万里

霜熟寒轻际晚时,帘间过影一鸦归。shuāng shú hán qīng jì wǎn shí,lián jiān guò yǐng yī yā guī。
夕阳端与谁为地,只照游尘絮样飞。xī yáng duān yǔ shuí wèi dì,zhǐ zhào yóu chén xù yàng fēi。

城头晓步二首

杨万里

古城秋后不胜荒,人迹新行一径长。gǔ chéng qiū hòu bù shèng huāng,rén jì xīn xíng yī jìng zhǎng。
竹影已摇将午日,草根犹有夜来霜。zhú yǐng yǐ yáo jiāng wǔ rì,cǎo gēn yóu yǒu yè lái shuāng。

城头晓步二首

杨万里

城东行遍却城西,欲问梅花乞一枝。chéng dōng xíng biàn què chéng xī,yù wèn méi huā qǐ yī zhī。
雪糁久团霜后朵,嗔人频看故开迟。xuě sǎn jiǔ tuán shuāng hòu duǒ,chēn rén pín kàn gù kāi chí。

雪中登净远亭四首

杨万里

犯雪来登净远亭,飞花著水旋成冰。fàn xuě lái dēng jìng yuǎn tíng,fēi huā zhù shuǐ xuán chéng bīng。
琼田万顷珠千树,真在瑶台十二层。qióng tián wàn qǐng zhū qiān shù,zhēn zài yáo tái shí èr céng。

雪中登净远亭四首

杨万里

数片初飞点砌苔,须臾不觉玉千堆。shù piàn chū fēi diǎn qì tái,xū yú bù jué yù qiān duī。
去年无雪非无雪,留作今年一并来。qù nián wú xuě fēi wú xuě,liú zuò jīn nián yī bìng lái。

雪中登净远亭四首

杨万里

壕水深清一镜如,天倾瑶屑打成酥。háo shuǐ shēn qīng yī jìng rú,tiān qīng yáo xiè dǎ chéng sū。
琉璃缸面熬琼粥,酿出珠宫白玉腴。liú lí gāng miàn áo qióng zhōu,niàng chū zhū gōng bái yù yú。

雪中登净远亭四首

杨万里

忍却清寒得得来,不堪骑吏苦相催。rěn què qīng hán dé dé lái,bù kān qí lì kǔ xiāng cuī。
雁穿银色界中去,人到水晶宫里回。yàn chuān yín sè jiè zhōng qù,rén dào shuǐ jīng gōng lǐ huí。