古诗词

胡达孝水墨妙绝一世为余作枯松孙枝石间老柏谢以长句

杨万里

东斋归自浣花里,访我弄泉惠山趾。dōng zhāi guī zì huàn huā lǐ,fǎng wǒ nòng quán huì shān zhǐ。
随身万里只孤舟,一簪不曾著行李。suí shēn wàn lǐ zhǐ gū zhōu,yī zān bù céng zhù xíng lǐ。
忽拈远物出袖中,乃是孔明庙前古柏阆州松。hū niān yuǎn wù chū xiù zhōng,nǎi shì kǒng míng miào qián gǔ bǎi láng zhōu sōng。
径从平地便起立,上穿屋瓦到青穹。jìng cóng píng dì biàn qǐ lì,shàng chuān wū wǎ dào qīng qióng。
老蛟脱鳞乾见骨,厥孙碧丝作须发。lǎo jiāo tuō lín qián jiàn gǔ,jué sūn bì sī zuò xū fā。
石间霜皮二千尺,石似孤根根似石。shí jiān shuāng pí èr qiān chǐ,shí shì gū gēn gēn shì shí。
硬根瘦干未要论,叶间犹带汉唐春。yìng gēn shòu gàn wèi yào lùn,yè jiān yóu dài hàn táng chūn。
岁久亦无苔藓痕,只有雪山之雪玉垒云。suì jiǔ yì wú tái xiǎn hén,zhǐ yǒu xuě shān zhī xuě yù lěi yún。
却收松柏半天里,几上卷来一张纸。què shōu sōng bǎi bàn tiān lǐ,jǐ shàng juǎn lái yī zhāng zhǐ。
杨万里

杨万里

杨万里,字廷秀,号诚斋,男,汉族。吉州吉水(今江西省吉水县)人。南宋杰出诗人,与尤袤、范成大、陆游合称南宋“中兴四大诗人”、“南宋四大家”。 杨万里的作品>>

猜您喜欢

上元后犹寒二首

杨万里

雪后不妨寒较差,莫教一并放千花。xuě hòu bù fáng hán jiào chà,mò jiào yī bìng fàng qiān huā。
旧来池上金丝柳,新学江西鹰爪茶。jiù lái chí shàng jīn sī liǔ,xīn xué jiāng xī yīng zhǎo chá。

上元后犹寒二首

杨万里

道是春工做物华,春工元自不由它。dào shì chūn gōng zuò wù huá,chūn gōng yuán zì bù yóu tā。
杏花只作去年面,萱草别抽今岁芽。xìng huā zhǐ zuò qù nián miàn,xuān cǎo bié chōu jīn suì yá。

春夜孤坐三首

杨万里

儿女齁齁鼻息声,虚堂谁伴一先生。ér nǚ hōu hōu bí xī shēng,xū táng shuí bàn yī xiān shēng。
春寒夜静灯花落,数尽残更睡不成。chūn hán yè jìng dēng huā luò,shù jǐn cán gèng shuì bù chéng。

春夜孤坐三首

杨万里

梅花雪后杏花风,老面逢春只强红。méi huā xuě hòu xìng huā fēng,lǎo miàn féng chūn zhǐ qiáng hóng。
诗句行来行去里,情怀不醉不醒中。shī jù xíng lái xíng qù lǐ,qíng huái bù zuì bù xǐng zhōng。

春夜孤坐三首

杨万里

老来觅句苦难成,细把风斤镂薄冰。lǎo lái mì jù kǔ nán chéng,xì bǎ fēng jīn lòu báo bīng。
行到长廊人寂寂,隔窗一点读书灯。xíng dào zhǎng láng rén jì jì,gé chuāng yī diǎn dú shū dēng。

镊白

杨万里

莫把菱花镊白髭,劝君留取伴吟诗。mò bǎ líng huā niè bái zī,quàn jūn liú qǔ bàn yín shī。
锦囊若要添新句,绣口如何减素丝。jǐn náng ruò yào tiān xīn jù,xiù kǒu rú hé jiǎn sù sī。

休日城上三首

杨万里

到得荆溪鬓尽斑,二年心力不曾闲。dào dé jīng xī bìn jǐn bān,èr nián xīn lì bù céng xián。
如今归去无馀恋,只有梅花惨别颜。rú jīn guī qù wú yú liàn,zhǐ yǒu méi huā cǎn bié yán。

休日城上三首

杨万里

休日呼儿上古城,胡床何处不随行。xiū rì hū ér shàng gǔ chéng,hú chuáng hé chù bù suí xíng。
莫嫌一阵东风恶,分外教他数日晴。mò xián yī zhèn dōng fēng è,fēn wài jiào tā shù rì qíng。

休日城上三首

杨万里

望中远树各依行,春后新晴未断霜。wàng zhōng yuǎn shù gè yī xíng,chūn hòu xīn qíng wèi duàn shuāng。
池面得风呈绉碧,梅须经雨褪危黄。chí miàn dé fēng chéng zhòu bì,méi xū jīng yǔ tuì wēi huáng。

东窗梅影上有寒雀往来

杨万里

梅花寒雀不须摹,日影描窗作画图。méi huā hán què bù xū mó,rì yǐng miáo chuāng zuò huà tú。
寒雀解飞花解舞,君看此画古今无。hán què jiě fēi huā jiě wǔ,jūn kàn cǐ huà gǔ jīn wú。

多稼亭看梅二首

杨万里

先生次第即还家,更上城头一望赊。xiān shēng cì dì jí hái jiā,gèng shàng chéng tóu yī wàng shē。
行尽荒寒无意思,不如来此看梅花。xíng jǐn huāng hán wú yì sī,bù rú lái cǐ kàn méi huā。

多稼亭看梅二首

杨万里

梅花不合太争春,政盛开时却恼人。méi huā bù hé tài zhēng chūn,zhèng shèng kāi shí què nǎo rén。
试折一枝轻着手,惊飞万点扑衣巾。shì zhé yī zhī qīng zhe shǒu,jīng fēi wàn diǎn pū yī jīn。

烧香

杨万里

小阁疏棂春昼长,沉烟半穗弄轻黄。xiǎo gé shū líng chūn zhòu zhǎng,chén yān bàn suì nòng qīng huáng。
老铃略不知人意,故故搴帘放出香。lǎo líng lüè bù zhī rén yì,gù gù qiān lián fàng chū xiāng。

看画常州图迎新太守

杨万里

画工吮笔画常州,老子来看却自羞。huà gōng shǔn bǐ huà cháng zhōu,lǎo zi lái kàn què zì xiū。
若遣此图还解语,道侬调戏几君侯。ruò qiǎn cǐ tú hái jiě yǔ,dào nóng diào xì jǐ jūn hóu。

风急落梅

杨万里

梅花已是不胜癯,无赖东风特地粗。méi huā yǐ shì bù shèng qú,wú lài dōng fēng tè dì cū。
狼籍玉英浑不惜,强留嫣蒂与枯须。láng jí yù yīng hún bù xī,qiáng liú yān dì yǔ kū xū。