古诗词

送蔡定夫提举正字使广东

杨万里

国朝以来妙人物,近世独数乾道年。guó cháo yǐ lái miào rén wù,jìn shì dú shù qián dào nián。
后皇乃武再开辟,欲倾东海洗乾坤。hòu huáng nǎi wǔ zài kāi pì,yù qīng dōng hǎi xǐ qián kūn。
九渊探珠岩采璞,天地为纲罝群贤。jiǔ yuān tàn zhū yán cǎi pú,tiān dì wèi gāng jū qún xián。
玉堂金铉贮稷契,蓬山璧水俱崔班。yù táng jīn xuàn zhù jì qì,péng shān bì shuǐ jù cuī bān。
追还庆历元祐初,突过贞观开元前。zhuī hái qìng lì yuán yòu chū,tū guò zhēn guān kāi yuán qián。
麟台正字蔡夫子,乃祖元是四谏官。lín tái zhèng zì cài fū zi,nǎi zǔ yuán shì sì jiàn guān。
风流文采已碧梧,忠义慷慨仍青毡。fēng liú wén cǎi yǐ bì wú,zhōng yì kāng kǎi réng qīng zhān。
折槛旧痕故无恙,后皇是日动龙颜。zhé kǎn jiù hén gù wú yàng,hòu huáng shì rì dòng lóng yán。
严霜烈日照鹓鹭,一身似叶飘淮堧。yán shuāng liè rì zhào yuān lù,yī shēn shì yè piāo huái ruán。
柴门僵卧三腊雪,鱼釜仅续一线烟。chái mén jiāng wò sān là xuě,yú fǔ jǐn xù yī xiàn yān。
后皇九重念五岭,生愁雨露南方乾。hòu huáng jiǔ zhòng niàn wǔ lǐng,shēng chóu yǔ lù nán fāng qián。
诏谓正字当居中,肯为朕行绥百蛮。zhào wèi zhèng zì dāng jū zhōng,kěn wèi zhèn xíng suí bǎi mán。
梅花迎笑锦囊古,南斗退避文星寒。méi huā yíng xiào jǐn náng gǔ,nán dòu tuì bì wén xīng hán。
动摇山岳细事耳,约束海若收波澜。dòng yáo shān yuè xì shì ěr,yuē shù hǎi ruò shōu bō lán。
坐令百姓万里外,堕在二陕三辅间。zuò lìng bǎi xìng wàn lǐ wài,duò zài èr shǎn sān fǔ jiān。
槟榔红时芝泥紫,归来径著侍臣冠。bīn láng hóng shí zhī ní zǐ,guī lái jìng zhù shì chén guān。
我家江西更西处,白鹭洲对青原山。wǒ jiā jiāng xī gèng xī chù,bái lù zhōu duì qīng yuán shān。
公归肯访老翁否,酤酒满眼未必然,青刍白饭聊随缘。gōng guī kěn fǎng lǎo wēng fǒu,gū jiǔ mǎn yǎn wèi bì rán,qīng chú bái fàn liáo suí yuán。
杨万里

杨万里

杨万里,字廷秀,号诚斋,男,汉族。吉州吉水(今江西省吉水县)人。南宋杰出诗人,与尤袤、范成大、陆游合称南宋“中兴四大诗人”、“南宋四大家”。 杨万里的作品>>

猜您喜欢

松关

杨万里

竹林行尽到松关,分付双松为把门。zhú lín xíng jǐn dào sōng guān,fēn fù shuāng sōng wèi bǎ mén。
若放俗人来一个,罚渠老瓦十分盆。ruò fàng sú rén lái yī gè,fá qú lǎo wǎ shí fēn pén。

万花川谷

杨万里

无数花枝略说些,万花两字即非夸。wú shù huā zhī lüè shuō xiē,wàn huā liǎng zì jí fēi kuā。
东山西畔南溪北,更没溪山只有花。dōng shān xī pàn nán xī běi,gèng méi xī shān zhǐ yǒu huā。

度雪台

杨万里

二月尽头三月来,红红白白一齐开。èr yuè jǐn tóu sān yuè lái,hóng hóng bái bái yī qí kāi。
酴醾正要金沙映,莫道金沙只漫栽。tú mí zhèng yào jīn shā yìng,mò dào jīn shā zhǐ màn zāi。

碧瑶洞天

杨万里

青松万树竹千竿,苍翠中间别一天。qīng sōng wàn shù zhú qiān gān,cāng cuì zhōng jiān bié yī tiān。
从此洞天三十七,初头且数碧瑶仙。cóng cǐ dòng tiān sān shí qī,chū tóu qiě shù bì yáo xiān。

三三径

杨万里

三径初开自蒋卿,再开三径是渊明。sān jìng chū kāi zì jiǎng qīng,zài kāi sān jìng shì yuān míng。
诚斋奄有三三径,一径花开一径行。chéng zhāi yǎn yǒu sān sān jìng,yī jìng huā kāi yī jìng xíng。

泉石轩初秋乘凉小荷池上

杨万里

芙蕖落片自成船,吹泊高荷伞柄边。fú qú luò piàn zì chéng chuán,chuī pō gāo hé sǎn bǐng biān。
泊了又离离又泊,看它走遍水中天。pō le yòu lí lí yòu pō,kàn tā zǒu biàn shuǐ zhōng tiān。

南斋前众树披猖红梅居间不肆因为剪剔

杨万里

道是司花定有神,元来造化在诗人。dào shì sī huā dìng yǒu shén,yuán lái zào huà zài shī rén。
扫除碧树无情朵,放出红梅恣意春。sǎo chú bì shù wú qíng duǒ,fàng chū hóng méi zì yì chūn。

跋临川梁译居士孝德记二首

杨万里

雪里星奔避乱兵,母先子后赴寒冰。xuě lǐ xīng bēn bì luàn bīng,mǔ xiān zi hòu fù hán bīng。
只知判得身俱死,不料还同母再生。zhǐ zhī pàn dé shēn jù sǐ,bù liào hái tóng mǔ zài shēng。

跋临川梁译居士孝德记二首

杨万里

祗个当时发一心,通天通地总渠临。zhī gè dāng shí fā yī xīn,tōng tiān tōng dì zǒng qú lín。
芝兰玉树今争秀,岂但一枝生桂林。zhī lán yù shù jīn zhēng xiù,qǐ dàn yī zhī shēng guì lín。

赏牡丹

杨万里

把酒看花绕画栏,病身只得忍轻寒。bǎ jiǔ kàn huā rào huà lán,bìng shēn zhǐ dé rěn qīng hán。
主人半醉花微倦,下却珠帘放牡丹。zhǔ rén bàn zuì huā wēi juàn,xià què zhū lián fàng mǔ dān。

因种酴醾金沙作度雪台以下临之酴醾瘁而金沙独茂

杨万里

独种酴醾冷却伊,金沙作伴暖相依。dú zhǒng tú mí lěng què yī,jīn shā zuò bàn nuǎn xiāng yī。
酴醾枯了来年补,且看金沙也自奇。tú mí kū le lái nián bǔ,qiě kàn jīn shā yě zì qí。

东园墙隅双松可爱栽酴醾金沙以绕其上

杨万里

双松树子碧团栾,红锦缠头白锦冠。shuāng sōng shù zi bì tuán luán,hóng jǐn chán tóu bái jǐn guān。
尽放花枝过墙去,不妨分与路人看。jǐn fàng huā zhī guò qiáng qù,bù fáng fēn yǔ lù rén kàn。

雨后登度雪台

杨万里

三日东园近却赊,东风剪剪雨斜斜。sān rì dōng yuán jìn què shē,dōng fēng jiǎn jiǎn yǔ xié xié。
春容雨打风吹尽,犹有金沙最后花。chūn róng yǔ dǎ fēng chuī jǐn,yóu yǒu jīn shā zuì hòu huā。

东园幽步见东山四首

杨万里

日日花开日日新,问天乞得自由身。rì rì huā kāi rì rì xīn,wèn tiān qǐ dé zì yóu shēn。
不知白发苍颜里,更看南溪几个春。bù zhī bái fā cāng yán lǐ,gèng kàn nán xī jǐ gè chūn。

东园幽步见东山四首

杨万里

何曾一日不思归,请看诚斋八集诗。hé céng yī rì bù sī guī,qǐng kàn chéng zhāi bā jí shī。
到得归来身已病,是侬归早是归迟。dào dé guī lái shēn yǐ bìng,shì nóng guī zǎo shì guī chí。