古诗词

多稼亭前两株梅盛开

杨万里

翟园看梅不满眼,载酒何曾倾一盏。dí yuán kàn méi bù mǎn yǎn,zài jiǔ hé céng qīng yī zhǎn。
空有千株半未花,欲剪一枝无可拣。kōng yǒu qiān zhū bàn wèi huā,yù jiǎn yī zhī wú kě jiǎn。
归来却登多稼亭,玉妃骤降千娉婷。guī lái què dēng duō jià tíng,yù fēi zhòu jiàng qiān pīng tíng。
素罗衣裳濯瑶水,珠宫楼阁开银屏。sù luó yī shang zhuó yáo shuǐ,zhū gōng lóu gé kāi yín píng。
国香万斛量不尽,雪岭诸峰互相映。guó xiāng wàn hú liàng bù jǐn,xuě lǐng zhū fēng hù xiāng yìng。
身骑白凤绕琼林,肝胆透寒骨毛冷。shēn qí bái fèng rào qióng lín,gān dǎn tòu hán gǔ máo lěng。
看来只是两株梅,如何遣侬心眼开。kàn lái zhǐ shì liǎng zhū méi,rú hé qiǎn nóng xīn yǎn kāi。
花头密密纷无数,萼萼枝枝砌成树。huā tóu mì mì fēn wú shù,è è zhī zhī qì chéng shù。
夕阳斜照光烛天,微风欲度遮无路。xī yáng xié zhào guāng zhú tiān,wēi fēng yù dù zhē wú lù。
君不见侯门女儿真个痴,獭髓熬酥滴北枝。jūn bù jiàn hóu mén nǚ ér zhēn gè chī,tǎ suǐ áo sū dī běi zhī。
又不见画工兔颖矜好手,冰水和铅描玉肌。yòu bù jiàn huà gōng tù yǐng jīn hǎo shǒu,bīng shuǐ hé qiān miáo yù jī。
先生不能奄有二子者,报答风光只有诗。xiān shēng bù néng yǎn yǒu èr zi zhě,bào dá fēng guāng zhǐ yǒu shī。
今夕不醉仍无归。jīn xī bù zuì réng wú guī。
杨万里

杨万里

杨万里,字廷秀,号诚斋,男,汉族。吉州吉水(今江西省吉水县)人。南宋杰出诗人,与尤袤、范成大、陆游合称南宋“中兴四大诗人”、“南宋四大家”。 杨万里的作品>>

猜您喜欢

城头秋望

杨万里

秋光好处顿胡床,旋唤茶瓯浅著汤。qiū guāng hǎo chù dùn hú chuáng,xuán huàn chá ōu qiǎn zhù tāng。
隔树漏天青破碎,惊风度竹碧匆忙。gé shù lòu tiān qīng pò suì,jīng fēng dù zhú bì cōng máng。

城头秋望

杨万里

未得霜晴未是晴,霜晴无复点云生。wèi dé shuāng qíng wèi shì qíng,shuāng qíng wú fù diǎn yún shēng。
鹭鸶不遣鱼惊散,移却惟愁水作声。lù sī bù qiǎn yú jīng sàn,yí què wéi chóu shuǐ zuò shēng。

雨中懒困

杨万里

城头欲上苦新泥,暖气薰人软欲痴。chéng tóu yù shàng kǔ xīn ní,nuǎn qì xūn rén ruǎn yù chī。
睡又不成行不是,强来看打洛神碑。shuì yòu bù chéng xíng bù shì,qiáng lái kàn dǎ luò shén bēi。

晚衙野望

杨万里

上却城来忘却归,迎它来雁送它飞。shàng què chéng lái wàng què guī,yíng tā lái yàn sòng tā fēi。
可怜乌臼能缁素,却被清霜染作绯。kě lián wū jiù néng zī sù,què bèi qīng shuāng rǎn zuò fēi。

晓坐卧治斋

杨万里

夜风甚细不胜酸,霜落无声只是寒。yè fēng shén xì bù shèng suān,shuāng luò wú shēng zhǐ shì hán。
日上东窗无个事,送将梅影索人看。rì shàng dōng chuāng wú gè shì,sòng jiāng méi yǐng suǒ rén kàn。

壕上

杨万里

壕上朝来眼顿明,小风浅水写秋清。háo shàng cháo lái yǎn dùn míng,xiǎo fēng qiǎn shuǐ xiě qiū qīng。
新霜杀尽浮萍草,放出靴纹水面生。xīn shuāng shā jǐn fú píng cǎo,fàng chū xuē wén shuǐ miàn shēng。

红叶

杨万里

诗人满腹著清愁,吐作千诗未肯休。shī rén mǎn fù zhù qīng chóu,tǔ zuò qiān shī wèi kěn xiū。
写遍壁间无去处,却将红叶强题秋。xiě biàn bì jiān wú qù chù,què jiāng hóng yè qiáng tí qiū。

一鹭先立池中,有双鹭自外来。先立者逐之,双鹭亟去,莫敢敌者

杨万里

鹭鸶各自有食邑,长恐诸侯客子来。lù sī gè zì yǒu shí yì,zhǎng kǒng zhū hóu kè zi lái。
一鹭忽追双鹭去,穷追尽处始飞回。yī lù hū zhuī shuāng lù qù,qióng zhuī jǐn chù shǐ fēi huí。

晚风寒林二首

杨万里

已是霜林叶烂红,那禁动地晚来风。yǐ shì shuāng lín yè làn hóng,nà jìn dòng dì wǎn lái fēng。
寒鸦可是矜渠黠,踏折枯梢不堕空。hán yā kě shì jīn qú xiá,tà zhé kū shāo bù duò kōng。

晚风寒林二首

杨万里

树无一叶万梢枯,活底秋江水墨图。shù wú yī yè wàn shāo kū,huó dǐ qiū jiāng shuǐ mò tú。
幸自寒林俱淡笔,却将浓墨点栖乌。xìng zì hán lín jù dàn bǐ,què jiāng nóng mò diǎn qī wū。

晴望

杨万里

愁于望处一时销,山亦霜前分外高。chóu yú wàng chù yī shí xiāo,shān yì shuāng qián fēn wài gāo。
枸杞一丛浑落尽,只残红乳似樱桃。gǒu qǐ yī cóng hún luò jǐn,zhǐ cán hóng rǔ shì yīng táo。

霜夜无睡闻画角孤雁二首

杨万里

画角声从枕底鸣,愁霜怨月不堪听。huà jiǎo shēng cóng zhěn dǐ míng,chóu shuāng yuàn yuè bù kān tīng。
拥紬起坐何人伴,只有残灯半晕青。yōng chóu qǐ zuò hé rén bàn,zhǐ yǒu cán dēng bàn yūn qīng。

霜夜无睡闻画角孤雁二首

杨万里

梅边玉琯月边横,吹落银河与晓星。méi biān yù guǎn yuè biān héng,chuī luò yín hé yǔ xiǎo xīng。
城里万家都睡著,孤鸿叫我起来听。chéng lǐ wàn jiā dōu shuì zhù,gū hóng jiào wǒ qǐ lái tīng。

不寐听雨

杨万里

雨到中宵寂不鸣,只闻风拂树梢轻。yǔ dào zhōng xiāo jì bù míng,zhǐ wén fēng fú shù shāo qīng。
瓦沟收拾残零水,并作檐间一滴声。wǎ gōu shōu shí cán líng shuǐ,bìng zuò yán jiān yī dī shēng。

池冰二首

杨万里

池底枯荷瘦不胜,池冰新琢玉壶凝。chí dǐ kū hé shòu bù shèng,chí bīng xīn zuó yù hú níng。
如何留到炎蒸日,上有荷花下有冰。rú hé liú dào yán zhēng rì,shàng yǒu hé huā xià yǒu bīng。