古诗词

题望韶亭

杨万里

新隆寺后看韶石,三三两两略依稀。xīn lóng sì hòu kàn sháo shí,sān sān liǎng liǎng lüè yī xī。
金坑津头看韶石,十十五五不整齐。jīn kēng jīn tóu kàn sháo shí,shí shí wǔ wǔ bù zhěng qí。
一来望韶亭上看,九韶八音堆一案。yī lái wàng sháo tíng shàng kàn,jiǔ sháo bā yīn duī yī àn。
金钟大镛浮水涯,玉瑟瑶琴倚天半。jīn zhōng dà yōng fú shuǐ yá,yù sè yáo qín yǐ tiān bàn。
尧时文物也粗疏,礼乐犹带鸿荒馀。yáo shí wén wù yě cū shū,lǐ lè yóu dài hóng huāng yú。
茅茨殿上槌土鼓,苇籥声外无笙竽。máo cí diàn shàng chuí tǔ gǔ,wěi yuè shēng wài wú shēng yú。
黄能郎君走川岳,领取后夔搜礼乐。huáng néng láng jūn zǒu chuān yuè,lǐng qǔ hòu kuí sōu lǐ lè。
峄山桐树半夜鸣,泗水石头清昼跃。yì shān tóng shù bàn yè míng,sì shuǐ shí tóu qīng zhòu yuè。
山祇川后争献珍,姚家制作初一新。shān qí chuān hòu zhēng xiàn zhēn,yáo jiā zhì zuò chū yī xīn。
帝思南岳来时巡,宫琛庙宝皆骏奔。dì sī nán yuè lái shí xún,gōng chēn miào bǎo jiē jùn bēn。
曲江清澈碧琼软,海山孤尖翠屏展。qū jiāng qīng chè bì qióng ruǎn,hǎi shān gū jiān cuì píng zhǎn。
天颜有喜后夔知,一奏云韶供亚饭。tiān yán yǒu xǐ hòu kuí zhī,yī zòu yún sháo gōng yà fàn。
帝登九疑忘却归,不知斑尽湘笛枝。dì dēng jiǔ yí wàng què guī,bù zhī bān jǐn xiāng dí zhī。
后夔一胫跛莫随,坐委众乐江之湄。hòu kuí yī jìng bǒ mò suí,zuò wěi zhòng lè jiāng zhī méi。
仪凤舞兽扫无迹,独留一狻守其侧。yí fèng wǔ shòu sǎo wú jì,dú liú yī suān shǒu qí cè。
至今唤作狮子石,雨淋日炙烂不得。zhì jīn huàn zuò shī zi shí,yǔ lín rì zhì làn bù dé。
洞庭张乐已莓苔,犍为获磬亦尘埃。dòng tíng zhāng lè yǐ méi tái,jiān wèi huò qìng yì chén āi。
不如九韶故无恙,戛击尚可冬起雷。bù rú jiǔ sháo gù wú yàng,jiá jī shàng kě dōng qǐ léi。
何时九秋霜月里,来听湘妃瑟声美。hé shí jiǔ qiū shuāng yuè lǐ,lái tīng xiāng fēi sè shēng měi。
曲终道是不见人,江上数峰是谁子。qū zhōng dào shì bù jiàn rén,jiāng shàng shù fēng shì shuí zi。
杨万里

杨万里

杨万里,字廷秀,号诚斋,男,汉族。吉州吉水(今江西省吉水县)人。南宋杰出诗人,与尤袤、范成大、陆游合称南宋“中兴四大诗人”、“南宋四大家”。 杨万里的作品>>

猜您喜欢

观陂水

杨万里

波缓沤迟似让行,忽然赴壑怒还生。bō huǎn ōu chí shì ràng xíng,hū rán fù hè nù hái shēng。
东归到底谁先后,何用争流作许声。dōng guī dào dǐ shuí xiān hòu,hé yòng zhēng liú zuò xǔ shēng。

晚归遇雨

杨万里

略略烟痕草许低,初初雨影伞先知。lüè lüè yān hén cǎo xǔ dī,chū chū yǔ yǐng sǎn xiān zhī。
溪回谷转愁无路,忽有梅花一两枝。xī huí gǔ zhuǎn chóu wú lù,hū yǒu méi huā yī liǎng zhī。

刘村渡二首

杨万里

隔岸轻舟不可呼,小桥独木有如无。gé àn qīng zhōu bù kě hū,xiǎo qiáo dú mù yǒu rú wú。
落松满地金钗瘦,远树黏天菌子孤。luò sōng mǎn dì jīn chāi shòu,yuǎn shù nián tiān jūn zi gū。

刘村渡二首

杨万里

旷野风从脚底生,远峰顶与额般平。kuàng yě fēng cóng jiǎo dǐ shēng,yuǎn fēng dǐng yǔ é bān píng。
何人知道诚斋叟,独著驼裘破雨行。hé rén zhī dào chéng zhāi sǒu,dú zhù tuó qiú pò yǔ xíng。

题邓国材水墨寒林

杨万里

人间那得个山川,船上渔郎便是仙。rén jiān nà dé gè shān chuān,chuán shàng yú láng biàn shì xiān。
远岭外头江尽处,问渠何许洞中天。yuǎn lǐng wài tóu jiāng jǐn chù,wèn qú hé xǔ dòng zhōng tiān。

春寒绝句

杨万里

几丝微雨噀前山,半点轻寒健牡丹。jǐ sī wēi yǔ xùn qián shān,bàn diǎn qīng hán jiàn mǔ dān。
只道一春晴较少,到它晴了是春残。zhǐ dào yī chūn qíng jiào shǎo,dào tā qíng le shì chūn cán。

雨中酴醾

杨万里

翡翠堆头乱不梳,梅花脑子糁肌肤。fěi cuì duī tóu luàn bù shū,méi huā nǎo zi sǎn jī fū。
夜来急雨元无事,晓起看花一片无。yè lái jí yǔ yuán wú shì,xiǎo qǐ kàn huā yī piàn wú。

入城

杨万里

杜鹃有底怨春啼,燕子无端贴水飞。dù juān yǒu dǐ yuàn chūn tí,yàn zi wú duān tiē shuǐ fēi。
不种自红仍自白,野酴醾压野蔷薇。bù zhǒng zì hóng réng zì bái,yě tú mí yā yě qiáng wēi。

晚春即事二绝

杨万里

尺许新条长杏栽,丈馀斑笋出墙隈。chǐ xǔ xīn tiáo zhǎng xìng zāi,zhàng yú bān sǔn chū qiáng wēi。
浪愁草草酴醾过,不道婷婷芍药来。làng chóu cǎo cǎo tú mí guò,bù dào tíng tíng sháo yào lái。

晚春即事二绝

杨万里

树头吹得叶冥冥,三日颠风不小停。shù tóu chuī dé yè míng míng,sān rì diān fēng bù xiǎo tíng。
只是向来枯树子,知他那得许多青。zhǐ shì xiàng lái kū shù zi,zhī tā nà dé xǔ duō qīng。

舟次西径

杨万里

夜来徐汊伴鸥眠,西径晨炊小泊船。yè lái xú chà bàn ōu mián,xī jìng chén chuī xiǎo pō chuán。
芦荻渐多人渐少,鄱阳湖尾水如天。lú dí jiàn duō rén jiàn shǎo,pó yáng hú wěi shuǐ rú tiān。

永和放船二首

杨万里

永和不到又经秋,淡日微风好放舟。yǒng hé bù dào yòu jīng qiū,dàn rì wēi fēng hǎo fàng zhōu。
最是可怜江上路,人来人去几时休。zuì shì kě lián jiāng shàng lù,rén lái rén qù jǐ shí xiū。

永和放船二首

杨万里

濒江楼阁祇遥看,却恐登临不足观。bīn jiāng lóu gé qí yáo kàn,què kǒng dēng lín bù zú guān。
已是老来无眼力,更供两岸万峰寒。yǐ shì lǎo lái wú yǎn lì,gèng gōng liǎng àn wàn fēng hán。

馀干溯流至安仁

杨万里

半篙新涨满帆风,两岸千山一抹中。bàn gāo xīn zhǎng mǎn fān fēng,liǎng àn qiān shān yī mǒ zhōng。
惭愧棹郎能袖手,若非袖手更无功。cán kuì zhào láng néng xiù shǒu,ruò fēi xiù shǒu gèng wú gōng。

丁酉四月十日之官毗陵舟行阻风宿椆陂江口二首

杨万里

虫声两岸不堪闻,把烛销愁且一尊。chóng shēng liǎng àn bù kān wén,bǎ zhú xiāo chóu qiě yī zūn。
谁宿此船愁似我,船篷犹带烛烟痕。shuí sù cǐ chuán chóu shì wǒ,chuán péng yóu dài zhú yān hén。