古诗词

题望韶亭

杨万里

新隆寺后看韶石,三三两两略依稀。xīn lóng sì hòu kàn sháo shí,sān sān liǎng liǎng lüè yī xī。
金坑津头看韶石,十十五五不整齐。jīn kēng jīn tóu kàn sháo shí,shí shí wǔ wǔ bù zhěng qí。
一来望韶亭上看,九韶八音堆一案。yī lái wàng sháo tíng shàng kàn,jiǔ sháo bā yīn duī yī àn。
金钟大镛浮水涯,玉瑟瑶琴倚天半。jīn zhōng dà yōng fú shuǐ yá,yù sè yáo qín yǐ tiān bàn。
尧时文物也粗疏,礼乐犹带鸿荒馀。yáo shí wén wù yě cū shū,lǐ lè yóu dài hóng huāng yú。
茅茨殿上槌土鼓,苇籥声外无笙竽。máo cí diàn shàng chuí tǔ gǔ,wěi yuè shēng wài wú shēng yú。
黄能郎君走川岳,领取后夔搜礼乐。huáng néng láng jūn zǒu chuān yuè,lǐng qǔ hòu kuí sōu lǐ lè。
峄山桐树半夜鸣,泗水石头清昼跃。yì shān tóng shù bàn yè míng,sì shuǐ shí tóu qīng zhòu yuè。
山祇川后争献珍,姚家制作初一新。shān qí chuān hòu zhēng xiàn zhēn,yáo jiā zhì zuò chū yī xīn。
帝思南岳来时巡,宫琛庙宝皆骏奔。dì sī nán yuè lái shí xún,gōng chēn miào bǎo jiē jùn bēn。
曲江清澈碧琼软,海山孤尖翠屏展。qū jiāng qīng chè bì qióng ruǎn,hǎi shān gū jiān cuì píng zhǎn。
天颜有喜后夔知,一奏云韶供亚饭。tiān yán yǒu xǐ hòu kuí zhī,yī zòu yún sháo gōng yà fàn。
帝登九疑忘却归,不知斑尽湘笛枝。dì dēng jiǔ yí wàng què guī,bù zhī bān jǐn xiāng dí zhī。
后夔一胫跛莫随,坐委众乐江之湄。hòu kuí yī jìng bǒ mò suí,zuò wěi zhòng lè jiāng zhī méi。
仪凤舞兽扫无迹,独留一狻守其侧。yí fèng wǔ shòu sǎo wú jì,dú liú yī suān shǒu qí cè。
至今唤作狮子石,雨淋日炙烂不得。zhì jīn huàn zuò shī zi shí,yǔ lín rì zhì làn bù dé。
洞庭张乐已莓苔,犍为获磬亦尘埃。dòng tíng zhāng lè yǐ méi tái,jiān wèi huò qìng yì chén āi。
不如九韶故无恙,戛击尚可冬起雷。bù rú jiǔ sháo gù wú yàng,jiá jī shàng kě dōng qǐ léi。
何时九秋霜月里,来听湘妃瑟声美。hé shí jiǔ qiū shuāng yuè lǐ,lái tīng xiāng fēi sè shēng měi。
曲终道是不见人,江上数峰是谁子。qū zhōng dào shì bù jiàn rén,jiāng shàng shù fēng shì shuí zi。
杨万里

杨万里

杨万里,字廷秀,号诚斋,男,汉族。吉州吉水(今江西省吉水县)人。南宋杰出诗人,与尤袤、范成大、陆游合称南宋“中兴四大诗人”、“南宋四大家”。 杨万里的作品>>

猜您喜欢

秋热二首

杨万里

多难幽怀惨不舒,秋风残暑扫难除。duō nán yōu huái cǎn bù shū,qiū fēng cán shǔ sǎo nán chú。
一生最怕西窗日,长是酴醾架子疏。yī shēng zuì pà xī chuāng rì,zhǎng shì tú mí jià zi shū。

秋热二首

杨万里

年年极暑与秋期,日日秋阳在暮时。nián nián jí shǔ yǔ qiū qī,rì rì qiū yáng zài mù shí。
我自愁吟无意思,蝉声移近入檐枝。wǒ zì chóu yín wú yì sī,chán shēng yí jìn rù yán zhī。

芭蕉三首

杨万里

骨相玲珑透八窗,花头倒挂紫荷香。gǔ xiāng líng lóng tòu bā chuāng,huā tóu dào guà zǐ hé xiāng。
绕身无数青罗扇,风不来时也不凉。rào shēn wú shù qīng luó shàn,fēng bù lái shí yě bù liáng。

芭蕉三首

杨万里

萧萧洒洒复婷婷,一半风流一半清。xiāo xiāo sǎ sǎ fù tíng tíng,yī bàn fēng liú yī bàn qīng。
不为暑窗添午荫,却来愁枕作秋声。bù wèi shǔ chuāng tiān wǔ yīn,què lái chóu zhěn zuò qiū shēng。

芭蕉三首

杨万里

檐牙窗额两三株,只欠王维画雪图。yán yá chuāng é liǎng sān zhū,zhǐ qiàn wáng wéi huà xuě tú。
开卷不题元字脚,碧窗圜蜡有如无。kāi juǎn bù tí yuán zì jiǎo,bì chuāng huán là yǒu rú wú。

子上持豫章画扇其上牡丹三株黄白相间盛开一猫将二子戏其旁

杨万里

暄风暖景政春迟,开尽好花人未知。xuān fēng nuǎn jǐng zhèng chūn chí,kāi jǐn hǎo huā rén wèi zhī。
输与狸奴得春色,牡丹香里弄双儿。shū yǔ lí nú dé chūn sè,mǔ dān xiāng lǐ nòng shuāng ér。

李与贤来访自言所居幽胜甚似剡溪因以似剡名其庵出闲居五咏因次其韵五首

杨万里

玉壶冰段露金茎,未抵闲居五咏清。yù hú bīng duàn lù jīn jīng,wèi dǐ xián jū wǔ yǒng qīng。
休道曹诗成七步,不须三步已诗成。xiū dào cáo shī chéng qī bù,bù xū sān bù yǐ shī chéng。

李与贤来访自言所居幽胜甚似剡溪因以似剡名其庵出闲居五咏因次其韵五首

杨万里

山似剡溪溪似油,人如诗句句如秋。shān shì shàn xī xī shì yóu,rén rú shī jù jù rú qiū。
无边春里花饶笑,有底忙时草唤愁。wú biān chūn lǐ huā ráo xiào,yǒu dǐ máng shí cǎo huàn chóu。

李与贤来访自言所居幽胜甚似剡溪因以似剡名其庵出闲居五咏因次其韵五首

杨万里

溪上新桥是凤林,残风剩雨做秋阴。xī shàng xīn qiáo shì fèng lín,cán fēng shèng yǔ zuò qiū yīn。
先生小试南风手,写得一川山水音。xiān shēng xiǎo shì nán fēng shǒu,xiě dé yī chuān shān shuǐ yīn。

李与贤来访自言所居幽胜甚似剡溪因以似剡名其庵出闲居五咏因次其韵五首

杨万里

见说幽居绕万松,栽梅能白杏能红。jiàn shuō yōu jū rào wàn sōng,zāi méi néng bái xìng néng hóng。
人行剡曲溪山里,家住辋川图画中。rén xíng shàn qū xī shān lǐ,jiā zhù wǎng chuān tú huà zhōng。

李与贤来访自言所居幽胜甚似剡溪因以似剡名其庵出闲居五咏因次其韵五首

杨万里

漫浪江湖天一方,故人不见两三霜。màn làng jiāng hú tiān yī fāng,gù rén bù jiàn liǎng sān shuāng。
对床说尽平生话,黄叶声中秋夜长。duì chuáng shuō jǐn píng shēng huà,huáng yè shēng zhōng qiū yè zhǎng。

秋蝇

杨万里

秋蝇知我政哦诗,得得缘眉复入髭。qiū yíng zhī wǒ zhèng ó shī,dé dé yuán méi fù rù zī。
欲打群飞还歇去,风光乞与几多时。yù dǎ qún fēi hái xiē qù,fēng guāng qǐ yǔ jǐ duō shí。

白鱼羹戏题

杨万里

秋水寒鱼白锦鳞,姜花枨实献芳辛。qiū shuǐ hán yú bái jǐn lín,jiāng huā chéng shí xiàn fāng xīn。
东坡玉糁真穷相,得似先生此味珍。dōng pō yù sǎn zhēn qióng xiāng,dé shì xiān shēng cǐ wèi zhēn。

木犀落尽有感二首

杨万里

一岁秋香又一空,落英憔悴怨西风。yī suì qiū xiāng yòu yī kōng,luò yīng qiáo cuì yuàn xī fēng。
开时占断西风晓,岂念荷花脱病红。kāi shí zhàn duàn xī fēng xiǎo,qǐ niàn hé huā tuō bìng hóng。

木犀落尽有感二首

杨万里

姮娥收去广寒秋,太息花中无此流。héng é shōu qù guǎng hán qiū,tài xī huā zhōng wú cǐ liú。
花品已高香更绝,却缘韵胜得清愁。huā pǐn yǐ gāo xiāng gèng jué,què yuán yùn shèng dé qīng chóu。