古诗词

正月十二日游东坡白鹤峰故居其北思无邪斋真迹犹存

杨万里

诗人自古例迁谪,苏李夜郎并惠州。shī rén zì gǔ lì qiān zhé,sū lǐ yè láng bìng huì zhōu。
人言造物困嘲弄,故遣各捉一处囚。rén yán zào wù kùn cháo nòng,gù qiǎn gè zhuō yī chù qiú。
不知天公爱佳句,曲与诗人为地头。bù zhī tiān gōng ài jiā jù,qū yǔ shī rén wèi dì tóu。
诗人眼底高四海,万象不足供诗愁。shī rén yǎn dǐ gāo sì hǎi,wàn xiàng bù zú gōng shī chóu。
帝将湖海赐汤沐,仅仅可以当冥搜。dì jiāng hú hǎi cì tāng mù,jǐn jǐn kě yǐ dāng míng sōu。
却令玉堂挥翰手,为提椽笔判罗浮。què lìng yù táng huī hàn shǒu,wèi tí chuán bǐ pàn luó fú。
罗浮山色浓泼黛,丰湖水光先得秋。luó fú shān sè nóng pō dài,fēng hú shuǐ guāng xiān dé qiū。
东坡日与群仙游,朝发昆阆夕不周。dōng pō rì yǔ qún xiān yóu,cháo fā kūn láng xī bù zhōu。
云冠霞佩照宇宙,金章玉句鸣天球。yún guān xiá pèi zhào yǔ zhòu,jīn zhāng yù jù míng tiān qiú。
但登诗坛将骚雅,底用蚁穴封王侯。dàn dēng shī tán jiāng sāo yǎ,dǐ yòng yǐ xué fēng wáng hóu。
元符诸贤下石者,只与千载掩鼻羞。yuán fú zhū xián xià shí zhě,zhǐ yǔ qiān zài yǎn bí xiū。
我来剥啄王粲宅,鹤峰无恙江空流。wǒ lái bō zhuó wáng càn zhái,hè fēng wú yàng jiāng kōng liú。
安知先生百岁后,不来弄月白蘋洲。ān zhī xiān shēng bǎi suì hòu,bù lái nòng yuè bái píng zhōu。
无人挽住乞一句,犹道雪乳冰湍不。wú rén wǎn zhù qǐ yī jù,yóu dào xuě rǔ bīng tuān bù。
当年醉里题壁处,六丁已遣雷电收。dāng nián zuì lǐ tí bì chù,liù dīng yǐ qiǎn léi diàn shōu。
独遗无邪四个字,鸾飘凤泊蟠银钩。dú yí wú xié sì gè zì,luán piāo fèng pō pán yín gōu。
如今亦无合江楼,嘉祐破寺风飕飕。rú jīn yì wú hé jiāng lóu,jiā yòu pò sì fēng sōu sōu。
杨万里

杨万里

杨万里,字廷秀,号诚斋,男,汉族。吉州吉水(今江西省吉水县)人。南宋杰出诗人,与尤袤、范成大、陆游合称南宋“中兴四大诗人”、“南宋四大家”。 杨万里的作品>>

猜您喜欢

野望二首

杨万里

野童撷菜疏移步,客子追程有底忙。yě tóng xié cài shū yí bù,kè zi zhuī chéng yǒu dǐ máng。
茅屋破时偏入画,布衫洗了晒枯桑。máo wū pò shí piān rù huà,bù shān xǐ le shài kū sāng。

暮行田间二首

杨万里

布谷声中日脚收,瘦藤叫我看西畴。bù gǔ shēng zhōng rì jiǎo shōu,shòu téng jiào wǒ kàn xī chóu。
露珠走上青秧叶,不到梢头便肯休。lù zhū zǒu shàng qīng yāng yè,bù dào shāo tóu biàn kěn xiū。

暮行田间二首

杨万里

水满平田无处无,一张雪纸眼中铺。shuǐ mǎn píng tián wú chù wú,yī zhāng xuě zhǐ yǎn zhōng pù。
新秧乱插成井字,却道山农不解书。xīn yāng luàn chā chéng jǐng zì,què dào shān nóng bù jiě shū。

题胡季亨观生亭二首

杨万里

谁信秋霜腊雪中,雪中霜里有春风。shuí xìn qiū shuāng là xuě zhōng,xuě zhōng shuāng lǐ yǒu chūn fēng。
菊花未了梅花发,休说桃花入嫩红。jú huā wèi le méi huā fā,xiū shuō táo huā rù nèn hóng。

题胡季亨观生亭二首

杨万里

漏泄春光有阿亨,一双诗眼太乖生。lòu xiè chūn guāng yǒu ā hēng,yī shuāng shī yǎn tài guāi shēng。
草根未响渠先觉,不待黄鹂第一声。cǎo gēn wèi xiǎng qú xiān jué,bù dài huáng lí dì yī shēng。

早起

杨万里

黄菊花繁依旧臞,牡丹叶落恰如枯。huáng jú huā fán yī jiù qú,mǔ dān yè luò qià rú kū。
霜中蚱蜢冻欲死,紧抱寒梢不放渠。shuāng zhōng zhà měng dòng yù sǐ,jǐn bào hán shāo bù fàng qú。

晓起

杨万里

霜挟清寒冻杀人,袖中十指怯头巾。shuāng xié qīng hán dòng shā rén,xiù zhōng shí zhǐ qiè tóu jīn。
金篦落地拾不得,却是穿窗晓日痕。jīn bì luò dì shí bù dé,què shì chuān chuāng xiǎo rì hén。

日午

杨万里

揭竿借日自烘衣,背立晴暄片子时。jiē gān jiè rì zì hōng yī,bèi lì qíng xuān piàn zi shí。
雪后春生人未觉,弄丝蟢子独先知。xuě hòu chūn shēng rén wèi jué,nòng sī xǐ zi dú xiān zhī。

十山歌呈太守胡平一

杨万里

豺虎深交雁鹜行,到官管取汝无妨。chái hǔ shēn jiāo yàn wù xíng,dào guān guǎn qǔ rǔ wú fáng。
只将剽劫为喧闹,喝放归来尽陆梁。zhǐ jiāng piāo jié wèi xuān nào,hē fàng guī lái jǐn lù liáng。

十山歌呈太守胡平一

杨万里

群盗常山蛇势如,一偷捕获十偷扶。qún dào cháng shān shé shì rú,yī tōu bǔ huò shí tōu fú。
十偷行赂一偷免,百姓如何奈得渠。shí tōu xíng lù yī tōu miǎn,bǎi xìng rú hé nài dé qú。

十山歌呈太守胡平一

杨万里

淦客前春荷一猪,城门卖得两千馀。gàn kè qián chūn hé yī zhū,chéng mén mài dé liǎng qiān yú。
明朝回到石斧岭,连吃数刀今在无。míng cháo huí dào shí fǔ lǐng,lián chī shù dāo jīn zài wú。

十山歌呈太守胡平一

杨万里

说似行人且细听,螺冈门外莫宵征。shuō shì xíng rén qiě xì tīng,luó gāng mén wài mò xiāo zhēng。
前头石斧韩婆岭,第一单身不要行。qián tóu shí fǔ hán pó lǐng,dì yī dān shēn bù yào xíng。

十山歌呈太守胡平一

杨万里

后赵前丁两使君,群偷望见总星奔。hòu zhào qián dīng liǎng shǐ jūn,qún tōu wàng jiàn zǒng xīng bēn。
后人却笑渠侬猛,仁及偷儿不及民。hòu rén què xiào qú nóng měng,rén jí tōu ér bù jí mín。

十山歌呈太守胡平一

杨万里

王黄二盗久驰声,手棒腰刀白昼行。wáng huáng èr dào jiǔ chí shēng,shǒu bàng yāo dāo bái zhòu xíng。
逢著村人持一物,喝令放下敢谁争。féng zhù cūn rén chí yī wù,hē lìng fàng xià gǎn shuí zhēng。

十山歌呈太守胡平一

杨万里

近有村人带血论,使君亲与验伤痕。jìn yǒu cūn rén dài xuè lùn,shǐ jūn qīn yǔ yàn shāng hén。
鹜行刚道非行劫,只是行人两作喧。wù xíng gāng dào fēi xíng jié,zhǐ shì xíng rén liǎng zuò xuān。