古诗词

范女哀辞

杨万里

有齐石湖之季女兮,肇葰茂而青葱。yǒu qí shí hú zhī jì nǚ xī,zhào suī mào ér qīng cōng。
兰茁芽以芬播兮,玉在璞而光融。lán zhuó yá yǐ fēn bō xī,yù zài pú ér guāng róng。
茹采蘋以为粻兮,筑内则为之宫。rú cǎi píng yǐ wèi zhāng xī,zhù nèi zé wèi zhī gōng。
乐彤管以俶载兮,逝将眇青竹而论功。lè tóng guǎn yǐ chù zài xī,shì jiāng miǎo qīng zhú ér lùn gōng。
制菡萏以为裾兮,裼之以秋江之芙蓉。zhì hàn dàn yǐ wèi jū xī,tì zhī yǐ qiū jiāng zhī fú róng。
纷蕙纕而菊佩兮,岂江蓠揭车之与缝。fēn huì rǎng ér jú pèi xī,qǐ jiāng lí jiē chē zhī yǔ fèng。
掇袤丈之朔雪以澡德兮,袭万壑之清冰而在躬。duō mào zhàng zhī shuò xuě yǐ zǎo dé xī,xí wàn hè zhī qīng bīng ér zài gōng。
耿吾独传中郎之素业兮,岂曰矜萧然林下之风。gěng wú dú chuán zhōng láng zhī sù yè xī,qǐ yuē jīn xiāo rán lín xià zhī fēng。
沛吾乘乎桂舟兮,无小无大焉从吾公。pèi wú chéng hū guì zhōu xī,wú xiǎo wú dà yān cóng wú gōng。
何若而人之不淑兮,奄一疢而长终。hé ruò ér rén zhī bù shū xī,yǎn yī chèn ér zhǎng zhōng。
忍舍兰陔之孝养兮,莽玉女宓妃之与从。rěn shě lán gāi zhī xiào yǎng xī,mǎng yù nǚ mì fēi zhī yǔ cóng。
父曰嗟予膳之孰视兮,母曰嗟予命之畴同。fù yuē jiē yǔ shàn zhī shú shì xī,mǔ yuē jiē yǔ mìng zhī chóu tóng。
衋两亲之哀潸兮,遗九宗之长恫。xì liǎng qīn zhī āi shān xī,yí jiǔ zōng zhī zhǎng dòng。
蹇石湖之恸而莫之释兮,小极而隐几乎书之丛。jiǎn shí hú zhī tòng ér mò zhī shì xī,xiǎo jí ér yǐn jǐ hū shū zhī cóng。
梦漂漂而行远兮,求吾儿乎四方上下之青穹。mèng piāo piāo ér xíng yuǎn xī,qiú wú ér hū sì fāng shàng xià zhī qīng qióng。
杳碧海之际天兮,岿三山之倚空。yǎo bì hǎi zhī jì tiān xī,kuī sān shān zhī yǐ kōng。
蓬莱方丈之攸宅兮,浮金宫银阙之崇崇。péng lái fāng zhàng zhī yōu zhái xī,fú jīn gōng yín quē zhī chóng chóng。
若有人乎山之阿兮,飞腾往来而不可逢。ruò yǒu rén hū shān zhī ā xī,fēi téng wǎng lái ér bù kě féng。
羌可逢而不可执兮,若迥映乎复朣胧。qiāng kě féng ér bù kě zhí xī,ruò jiǒng yìng hū fù tóng lóng。
摘玉李而弄金波兮,遨嬉乎倒景有无之蒙鸿。zhāi yù lǐ ér nòng jīn bō xī,áo xī hū dào jǐng yǒu wú zhī méng hóng。
忽临睨乎旧乡兮,望见石湖之仙翁。hū lín nì hū jiù xiāng xī,wàng jiàn shí hú zhī xiān wēng。
泫初咷而后哂兮,唁吾翁乎奚戚容。xuàn chū táo ér hòu shěn xī,yàn wú wēng hū xī qī róng。
繄天地万物之逆旅兮,儿与翁父子适相值于逆旅之中。yī tiān dì wàn wù zhī nì lǚ xī,ér yǔ wēng fù zi shì xiāng zhí yú nì lǚ zhī zhōng。
汩倏合而忽分兮,邈千变万化而何穷。gǔ shū hé ér hū fēn xī,miǎo qiān biàn wàn huà ér hé qióng。
淬割愁之剑而不满一笑兮,非我翁春日览镜大篇之舂容。cuì gē chóu zhī jiàn ér bù mǎn yī xiào xī,fēi wǒ wēng chūn rì lǎn jìng dà piān zhī chōng róng。
翁顾笑而惊寤兮,皦寒日其生于东。wēng gù xiào ér jīng wù xī,jiǎo hán rì qí shēng yú dōng。
杨万里

杨万里

杨万里,字廷秀,号诚斋,男,汉族。吉州吉水(今江西省吉水县)人。南宋杰出诗人,与尤袤、范成大、陆游合称南宋“中兴四大诗人”、“南宋四大家”。 杨万里的作品>>

猜您喜欢

彦通叔祖约游云水寺二首

杨万里

出门天色阴晴半,着雨途间进退难。chū mén tiān sè yīn qíng bàn,zhe yǔ tú jiān jìn tuì nán。
知得招提在何许,只凭田父指林间。zhī dé zhāo tí zài hé xǔ,zhǐ píng tián fù zhǐ lín jiān。

彦通叔祖约游云水寺二首

杨万里

竹深草长绿冥冥,有路如无又断行。zhú shēn cǎo zhǎng lǜ míng míng,yǒu lù rú wú yòu duàn xíng。
风亦恐吾愁寺远,殷勤隔雨送钟声。fēng yì kǒng wú chóu sì yuǎn,yīn qín gé yǔ sòng zhōng shēng。

旱后喜雨四首

杨万里

云头造次便能开,雨脚商量半欲来。yún tóu zào cì biàn néng kāi,yǔ jiǎo shāng liàng bàn yù lái。
旧日催诗元要雨,如今雨却索诗催。jiù rì cuī shī yuán yào yǔ,rú jīn yǔ què suǒ shī cuī。

旱后喜雨四首

杨万里

检校西畴首忍回,雨佳小恨较迟来。jiǎn xiào xī chóu shǒu rěn huí,yǔ jiā xiǎo hèn jiào chí lái。
抄云淅玉何曾梦,只拟禾孙作粥材。chāo yún xī yù hé céng mèng,zhǐ nǐ hé sūn zuò zhōu cái。

旱后喜雨四首

杨万里

竟夏兴云只苦风,入秋今雨稍宜农。jìng xià xīng yún zhǐ kǔ fēng,rù qiū jīn yǔ shāo yí nóng。
怪来霹雳轰枯树,知向前山起卧龙。guài lái pī lì hōng kū shù,zhī xiàng qián shān qǐ wò lóng。

旱后喜雨四首

杨万里

密洒疏飘尽自由,通宵到晓未须休。mì sǎ shū piāo jǐn zì yóu,tōng xiāo dào xiǎo wèi xū xiū。
平生愁听芭蕉雨,何事今来听不愁。píng shēng chóu tīng bā jiāo yǔ,hé shì jīn lái tīng bù chóu。

送瀛洲先生元举叔谈命郡城

杨万里

谁遣谈天太逼真,取憎造物得辞贫。shuí qiǎn tán tiān tài bī zhēn,qǔ zēng zào wù dé cí pín。
不妨小隐君平肆,戏与人间阅贵人。bù fáng xiǎo yǐn jūn píng sì,xì yǔ rén jiān yuè guì rén。

晚望二首

杨万里

月是小春春未生,节名大雪雪何曾。yuè shì xiǎo chūn chūn wèi shēng,jié míng dà xuě xuě hé céng。
夕阳不管西山暗,只照东山八九棱。xī yáng bù guǎn xī shān àn,zhǐ zhào dōng shān bā jiǔ léng。

晚望二首

杨万里

万松不掩一枫丹,烟怕山狂约住山。wàn sōng bù yǎn yī fēng dān,yān pà shān kuáng yuē zhù shān。
却被沙鸥恼人损,作行飞去略无还。què bèi shā ōu nǎo rén sǔn,zuò xíng fēi qù lüè wú hái。

得省榜见罗仲谋曾无逸策名夜归喜甚通夕不寐得二绝句

杨万里

淡墨高垂两客名,夜归到晓睡难成。dàn mò gāo chuí liǎng kè míng,yè guī dào xiǎo shuì nán chéng。
却缘二喜添三喜,听得黄鹂第一声。què yuán èr xǐ tiān sān xǐ,tīng dé huáng lí dì yī shēng。

得省榜见罗仲谋曾无逸策名夜归喜甚通夕不寐得二绝句

杨万里

两日阴晴较不常,嫩寒轻暖杂花香。liǎng rì yīn qíng jiào bù cháng,nèn hán qīng nuǎn zá huā xiāng。
今晨天色休休问,卧看红光点屋梁。jīn chén tiān sè xiū xiū wèn,wò kàn hóng guāng diǎn wū liáng。

和子上弟春雹

杨万里

雹子何孤竹屋声,只于花事较无情。báo zi hé gū zhú wū shēng,zhǐ yú huā shì jiào wú qíng。
青春已在残红里,更着渠侬何似生。qīng chūn yǐ zài cán hóng lǐ,gèng zhe qú nóng hé shì shēng。

又和风雨二首

杨万里

东风未得颠如许,定被春光引得颠。dōng fēng wèi dé diān rú xǔ,dìng bèi chūn guāng yǐn dé diān。
晚雨何妨略弹压,不应犹自借渠权。wǎn yǔ hé fáng lüè dàn yā,bù yīng yóu zì jiè qú quán。

又和风雨二首

杨万里

风风雨雨又春穷,白白朱朱已眼空。fēng fēng yǔ yǔ yòu chūn qióng,bái bái zhū zhū yǐ yǎn kōng。
拚却老红一万点,换将新绿百千重。pàn què lǎo hóng yī wàn diǎn,huàn jiāng xīn lǜ bǎi qiān zhòng。

又和二绝句

杨万里

一冬寒不到深山,岂有春来更会寒。yī dōng hán bù dào shēn shān,qǐ yǒu chūn lái gèng huì hán。
幸自趁晴行脚好,却嫌沙入破鞋间。xìng zì chèn qíng xíng jiǎo hǎo,què xián shā rù pò xié jiān。