古诗词

范女哀辞

杨万里

有齐石湖之季女兮,肇葰茂而青葱。yǒu qí shí hú zhī jì nǚ xī,zhào suī mào ér qīng cōng。
兰茁芽以芬播兮,玉在璞而光融。lán zhuó yá yǐ fēn bō xī,yù zài pú ér guāng róng。
茹采蘋以为粻兮,筑内则为之宫。rú cǎi píng yǐ wèi zhāng xī,zhù nèi zé wèi zhī gōng。
乐彤管以俶载兮,逝将眇青竹而论功。lè tóng guǎn yǐ chù zài xī,shì jiāng miǎo qīng zhú ér lùn gōng。
制菡萏以为裾兮,裼之以秋江之芙蓉。zhì hàn dàn yǐ wèi jū xī,tì zhī yǐ qiū jiāng zhī fú róng。
纷蕙纕而菊佩兮,岂江蓠揭车之与缝。fēn huì rǎng ér jú pèi xī,qǐ jiāng lí jiē chē zhī yǔ fèng。
掇袤丈之朔雪以澡德兮,袭万壑之清冰而在躬。duō mào zhàng zhī shuò xuě yǐ zǎo dé xī,xí wàn hè zhī qīng bīng ér zài gōng。
耿吾独传中郎之素业兮,岂曰矜萧然林下之风。gěng wú dú chuán zhōng láng zhī sù yè xī,qǐ yuē jīn xiāo rán lín xià zhī fēng。
沛吾乘乎桂舟兮,无小无大焉从吾公。pèi wú chéng hū guì zhōu xī,wú xiǎo wú dà yān cóng wú gōng。
何若而人之不淑兮,奄一疢而长终。hé ruò ér rén zhī bù shū xī,yǎn yī chèn ér zhǎng zhōng。
忍舍兰陔之孝养兮,莽玉女宓妃之与从。rěn shě lán gāi zhī xiào yǎng xī,mǎng yù nǚ mì fēi zhī yǔ cóng。
父曰嗟予膳之孰视兮,母曰嗟予命之畴同。fù yuē jiē yǔ shàn zhī shú shì xī,mǔ yuē jiē yǔ mìng zhī chóu tóng。
衋两亲之哀潸兮,遗九宗之长恫。xì liǎng qīn zhī āi shān xī,yí jiǔ zōng zhī zhǎng dòng。
蹇石湖之恸而莫之释兮,小极而隐几乎书之丛。jiǎn shí hú zhī tòng ér mò zhī shì xī,xiǎo jí ér yǐn jǐ hū shū zhī cóng。
梦漂漂而行远兮,求吾儿乎四方上下之青穹。mèng piāo piāo ér xíng yuǎn xī,qiú wú ér hū sì fāng shàng xià zhī qīng qióng。
杳碧海之际天兮,岿三山之倚空。yǎo bì hǎi zhī jì tiān xī,kuī sān shān zhī yǐ kōng。
蓬莱方丈之攸宅兮,浮金宫银阙之崇崇。péng lái fāng zhàng zhī yōu zhái xī,fú jīn gōng yín quē zhī chóng chóng。
若有人乎山之阿兮,飞腾往来而不可逢。ruò yǒu rén hū shān zhī ā xī,fēi téng wǎng lái ér bù kě féng。
羌可逢而不可执兮,若迥映乎复朣胧。qiāng kě féng ér bù kě zhí xī,ruò jiǒng yìng hū fù tóng lóng。
摘玉李而弄金波兮,遨嬉乎倒景有无之蒙鸿。zhāi yù lǐ ér nòng jīn bō xī,áo xī hū dào jǐng yǒu wú zhī méng hóng。
忽临睨乎旧乡兮,望见石湖之仙翁。hū lín nì hū jiù xiāng xī,wàng jiàn shí hú zhī xiān wēng。
泫初咷而后哂兮,唁吾翁乎奚戚容。xuàn chū táo ér hòu shěn xī,yàn wú wēng hū xī qī róng。
繄天地万物之逆旅兮,儿与翁父子适相值于逆旅之中。yī tiān dì wàn wù zhī nì lǚ xī,ér yǔ wēng fù zi shì xiāng zhí yú nì lǚ zhī zhōng。
汩倏合而忽分兮,邈千变万化而何穷。gǔ shū hé ér hū fēn xī,miǎo qiān biàn wàn huà ér hé qióng。
淬割愁之剑而不满一笑兮,非我翁春日览镜大篇之舂容。cuì gē chóu zhī jiàn ér bù mǎn yī xiào xī,fēi wǒ wēng chūn rì lǎn jìng dà piān zhī chōng róng。
翁顾笑而惊寤兮,皦寒日其生于东。wēng gù xiào ér jīng wù xī,jiǎo hán rì qí shēng yú dōng。
杨万里

杨万里

杨万里,字廷秀,号诚斋,男,汉族。吉州吉水(今江西省吉水县)人。南宋杰出诗人,与尤袤、范成大、陆游合称南宋“中兴四大诗人”、“南宋四大家”。 杨万里的作品>>

猜您喜欢

三月三日上忠襄坟因之行散得十绝句

杨万里

女唱儿歌去踏青,阿婆笑语伴渠行。nǚ chàng ér gē qù tà qīng,ā pó xiào yǔ bàn qú xíng。
只亏郎罢优轻杀,櫑子双担挈酒瓶。zhǐ kuī láng bà yōu qīng shā,léi zi shuāng dān qiè jiǔ píng。

三月三日上忠襄坟因之行散得十绝句

杨万里

粉捏孩儿活逼真,象生果子更时新。fěn niē hái ér huó bī zhēn,xiàng shēng guǒ zi gèng shí xīn。
输赢一掷浑闲事,空手入城羞杀人。shū yíng yī zhì hún xián shì,kōng shǒu rù chéng xiū shā rén。

三月三日上忠襄坟因之行散得十绝句

杨万里

长干桥外即乌衣,今著屠沽卖菜儿。zhǎng gàn qiáo wài jí wū yī,jīn zhù tú gū mài cài ér。
晋殿吴宫犹碧草,玉亭谢馆尽黄鹂。jìn diàn wú gōng yóu bì cǎo,yù tíng xiè guǎn jǐn huáng lí。

三月三日上忠襄坟因之行散得十绝句

杨万里

除却钟山与石城,六朝遗迹问难真。chú què zhōng shān yǔ shí chéng,liù cháo yí jì wèn nán zhēn。
里名只道新名好,不道新名误后人。lǐ míng zhǐ dào xīn míng hǎo,bù dào xīn míng wù hòu rén。

三月三日上忠襄坟因之行散得十绝句

杨万里

切忌寻春预作谋,教君行乐定成愁。qiè jì xún chūn yù zuò móu,jiào jūn xíng lè dìng chéng chóu。
老夫乘兴翩然出,不遣风知雨觉休。lǎo fū chéng xīng piān rán chū,bù qiǎn fēng zhī yǔ jué xiū。

行阙养种园千叶杏花二首

杨万里

不信东皇也有私,如何偏宠杏花枝。bù xìn dōng huáng yě yǒu sī,rú hé piān chǒng xìng huā zhī。
于中更出红千叶,且道此花奇不奇。yú zhōng gèng chū hóng qiān yè,qiě dào cǐ huā qí bù qí。

行阙养种园千叶杏花二首

杨万里

白白红红两不真,重重叠叠是精神。bái bái hóng hóng liǎng bù zhēn,zhòng zhòng dié dié shì jīng shén。
谁言跂石眠云客,也见长杨五柞春。shuí yán qí shí mián yún kè,yě jiàn zhǎng yáng wǔ zhà chūn。

花下夜饮

杨万里

夜深移入小杯盘,回首花枝不忍看。yè shēn yí rù xiǎo bēi pán,huí shǒu huā zhī bù rěn kàn。
岂与海棠情分薄,老夫自是怯春寒。qǐ yǔ hǎi táng qíng fēn báo,lǎo fū zì shì qiè chūn hán。

清明日雨雪来早晴霁二首

杨万里

清明一雨坏花时,梅杏樱桃总脱枝。qīng míng yī yǔ huài huā shí,méi xìng yīng táo zǒng tuō zhī。
挽住落英供细舞,东风犹自妒游丝。wǎn zhù luò yīng gōng xì wǔ,dōng fēng yóu zì dù yóu sī。

清明日雨雪来早晴霁二首

杨万里

清明一雪怪生寒,逗晓新晴雪未残。qīng míng yī xuě guài shēng hán,dòu xiǎo xīn qíng xuě wèi cán。
要见海棠还傅粉,卷帘不彻急来看。yào jiàn hǎi táng hái fù fěn,juǎn lián bù chè jí lái kàn。

跋余伯益所藏张钦夫书西铭短纸二首

杨万里

一高一下一中央,怙恃兼侬岂别房。yī gāo yī xià yī zhōng yāng,hù shì jiān nóng qǐ bié fáng。
撞过烟楼休劣相,只如郎罢也无良。zhuàng guò yān lóu xiū liè xiāng,zhǐ rú láng bà yě wú liáng。

跋余伯益所藏张钦夫书西铭短纸二首

杨万里

横渠方寸著乾坤,传到南轩更莫论。héng qú fāng cùn zhù qián kūn,chuán dào nán xuān gèng mò lùn。
四海交朋霜叶落,半张翰墨雪涛翻。sì hǎi jiāo péng shuāng yè luò,bàn zhāng hàn mò xuě tāo fān。

游定林寺即荆公读书处四首

杨万里

钟山已在万山深,更过钟山入定林。zhōng shān yǐ zài wàn shān shēn,gèng guò zhōng shān rù dìng lín。
穿尽松杉行尽石,一庵犹隔白云岑。chuān jǐn sōng shān xíng jǐn shí,yī ān yóu gé bái yún cén。

游定林寺即荆公读书处四首

杨万里

一个青童一蹇驴,九年来往定林居。yī gè qīng tóng yī jiǎn lǘ,jiǔ nián lái wǎng dìng lín jū。
经纶枉被周公误,罢相归来始读书。jīng lún wǎng bèi zhōu gōng wù,bà xiāng guī lái shǐ dú shū。

游定林寺即荆公读书处四首

杨万里

半破僧庵半补篱,旧题无复壁间诗。bàn pò sēng ān bàn bǔ lí,jiù tí wú fù bì jiān shī。
祗馀手植双桐在,此外仍兼洗砚池。zhī yú shǒu zhí shuāng tóng zài,cǐ wài réng jiān xǐ yàn chí。