古诗词

范女哀辞

杨万里

有齐石湖之季女兮,肇葰茂而青葱。yǒu qí shí hú zhī jì nǚ xī,zhào suī mào ér qīng cōng。
兰茁芽以芬播兮,玉在璞而光融。lán zhuó yá yǐ fēn bō xī,yù zài pú ér guāng róng。
茹采蘋以为粻兮,筑内则为之宫。rú cǎi píng yǐ wèi zhāng xī,zhù nèi zé wèi zhī gōng。
乐彤管以俶载兮,逝将眇青竹而论功。lè tóng guǎn yǐ chù zài xī,shì jiāng miǎo qīng zhú ér lùn gōng。
制菡萏以为裾兮,裼之以秋江之芙蓉。zhì hàn dàn yǐ wèi jū xī,tì zhī yǐ qiū jiāng zhī fú róng。
纷蕙纕而菊佩兮,岂江蓠揭车之与缝。fēn huì rǎng ér jú pèi xī,qǐ jiāng lí jiē chē zhī yǔ fèng。
掇袤丈之朔雪以澡德兮,袭万壑之清冰而在躬。duō mào zhàng zhī shuò xuě yǐ zǎo dé xī,xí wàn hè zhī qīng bīng ér zài gōng。
耿吾独传中郎之素业兮,岂曰矜萧然林下之风。gěng wú dú chuán zhōng láng zhī sù yè xī,qǐ yuē jīn xiāo rán lín xià zhī fēng。
沛吾乘乎桂舟兮,无小无大焉从吾公。pèi wú chéng hū guì zhōu xī,wú xiǎo wú dà yān cóng wú gōng。
何若而人之不淑兮,奄一疢而长终。hé ruò ér rén zhī bù shū xī,yǎn yī chèn ér zhǎng zhōng。
忍舍兰陔之孝养兮,莽玉女宓妃之与从。rěn shě lán gāi zhī xiào yǎng xī,mǎng yù nǚ mì fēi zhī yǔ cóng。
父曰嗟予膳之孰视兮,母曰嗟予命之畴同。fù yuē jiē yǔ shàn zhī shú shì xī,mǔ yuē jiē yǔ mìng zhī chóu tóng。
衋两亲之哀潸兮,遗九宗之长恫。xì liǎng qīn zhī āi shān xī,yí jiǔ zōng zhī zhǎng dòng。
蹇石湖之恸而莫之释兮,小极而隐几乎书之丛。jiǎn shí hú zhī tòng ér mò zhī shì xī,xiǎo jí ér yǐn jǐ hū shū zhī cóng。
梦漂漂而行远兮,求吾儿乎四方上下之青穹。mèng piāo piāo ér xíng yuǎn xī,qiú wú ér hū sì fāng shàng xià zhī qīng qióng。
杳碧海之际天兮,岿三山之倚空。yǎo bì hǎi zhī jì tiān xī,kuī sān shān zhī yǐ kōng。
蓬莱方丈之攸宅兮,浮金宫银阙之崇崇。péng lái fāng zhàng zhī yōu zhái xī,fú jīn gōng yín quē zhī chóng chóng。
若有人乎山之阿兮,飞腾往来而不可逢。ruò yǒu rén hū shān zhī ā xī,fēi téng wǎng lái ér bù kě féng。
羌可逢而不可执兮,若迥映乎复朣胧。qiāng kě féng ér bù kě zhí xī,ruò jiǒng yìng hū fù tóng lóng。
摘玉李而弄金波兮,遨嬉乎倒景有无之蒙鸿。zhāi yù lǐ ér nòng jīn bō xī,áo xī hū dào jǐng yǒu wú zhī méng hóng。
忽临睨乎旧乡兮,望见石湖之仙翁。hū lín nì hū jiù xiāng xī,wàng jiàn shí hú zhī xiān wēng。
泫初咷而后哂兮,唁吾翁乎奚戚容。xuàn chū táo ér hòu shěn xī,yàn wú wēng hū xī qī róng。
繄天地万物之逆旅兮,儿与翁父子适相值于逆旅之中。yī tiān dì wàn wù zhī nì lǚ xī,ér yǔ wēng fù zi shì xiāng zhí yú nì lǚ zhī zhōng。
汩倏合而忽分兮,邈千变万化而何穷。gǔ shū hé ér hū fēn xī,miǎo qiān biàn wàn huà ér hé qióng。
淬割愁之剑而不满一笑兮,非我翁春日览镜大篇之舂容。cuì gē chóu zhī jiàn ér bù mǎn yī xiào xī,fēi wǒ wēng chūn rì lǎn jìng dà piān zhī chōng róng。
翁顾笑而惊寤兮,皦寒日其生于东。wēng gù xiào ér jīng wù xī,jiǎo hán rì qí shēng yú dōng。
杨万里

杨万里

杨万里,字廷秀,号诚斋,男,汉族。吉州吉水(今江西省吉水县)人。南宋杰出诗人,与尤袤、范成大、陆游合称南宋“中兴四大诗人”、“南宋四大家”。 杨万里的作品>>

猜您喜欢

合路马坊年年四月殿前诸军牧马于此十月复归都下

杨万里

地迥湖宽春草酥,年年此地牧天驹。dì jiǒng hú kuān chūn cǎo sū,nián nián cǐ dì mù tiān jū。
玉花骢里龙归去,金粟堆前鸟自呼。yù huā cōng lǐ lóng guī qù,jīn sù duī qián niǎo zì hū。
苑厩尚虚三万柱,柳林集得许多乌。yuàn jiù shàng xū sān wàn zhù,liǔ lín jí dé xǔ duō wū。
即今未有王良眼,山子飞黄岂是无。jí jīn wèi yǒu wáng liáng yǎn,shān zi fēi huáng qǐ shì wú。

松江晓晴

杨万里

昨夜何缘不峭寒,今晨端要放晴天。zuó yè hé yuán bù qiào hán,jīn chén duān yào fàng qíng tiān。
窗间波日如楼上,帘外霜风似腊前。chuāng jiān bō rì rú lóu shàng,lián wài shuāng fēng shì là qián。
近水人家随处好,上春物色不胜妍。jìn shuǐ rén jiā suí chù hǎo,shàng chūn wù sè bù shèng yán。
归时二月三吴路,桃杏香中慢过船。guī shí èr yuè sān wú lù,táo xìng xiāng zhōng màn guò chuán。

月夜阻风泊舟太湖石塘南头四首

杨万里

到得松江每不欣,何曾晴快遇清真。dào dé sōng jiāng měi bù xīn,hé céng qíng kuài yù qīng zhēn。
此行作意追胜境,入夜阻风还闷人。cǐ xíng zuò yì zhuī shèng jìng,rù yè zǔ fēng hái mèn rén。
万里青天一轮月,三更雪浪太湖春。wàn lǐ qīng tiān yī lún yuè,sān gèng xuě làng tài hú chūn。
若教白日来经此,不见新镕万顷银。ruò jiào bái rì lái jīng cǐ,bù jiàn xīn róng wàn qǐng yín。

月夜阻风泊舟太湖石塘南头四首

杨万里

动地颠风政打头,吴江未到且维舟。dòng dì diān fēng zhèng dǎ tóu,wú jiāng wèi dào qiě wéi zhōu。
五湖波起众山动,一片月明千里愁。wǔ hú bō qǐ zhòng shān dòng,yī piàn yuè míng qiān lǐ chóu。
且更放迟些子睡,看它盛怒几时休。qiě gèng fàng chí xiē zi shuì,kàn tā shèng nù jǐ shí xiū。
阳侯要与诗人敌,未必诗人输一筹。yáng hóu yào yǔ shī rén dí,wèi bì shī rén shū yī chóu。

月夜阻风泊舟太湖石塘南头四首

杨万里

过湖未得匹如闲,何幸湖心泊画船。guò hú wèi dé pǐ rú xián,hé xìng hú xīn pō huà chuán。
宇宙中间都是月,波涛外面更无天。yǔ zhòu zhōng jiān dōu shì yuè,bō tāo wài miàn gèng wú tiān。
谁知造物将奇观,不与伧人付谪仙。shuí zhī zào wù jiāng qí guān,bù yǔ cāng rén fù zhé xiān。
管领渠侬无一物,镂冰剪雪作新篇。guǎn lǐng qú nóng wú yī wù,lòu bīng jiǎn xuě zuò xīn piān。

月夜阻风泊舟太湖石塘南头四首

杨万里

新年乘兴看春风,来过垂虹东复东。xīn nián chéng xīng kàn chūn fēng,lái guò chuí hóng dōng fù dōng。
谁有工夫寒夜底,独寻水月五湖中。shuí yǒu gōng fū hán yè dǐ,dú xún shuǐ yuè wǔ hú zhōng。
今宵顿觉乾坤大,下笔惟愁造化穷。jīn xiāo dùn jué qián kūn dà,xià bǐ wéi chóu zào huà qióng。
太白青山谢公海,可怜一笑偶然同。tài bái qīng shān xiè gōng hǎi,kě lián yī xiào ǒu rán tóng。

松江鲈鱼

杨万里

鲈出鲈乡芦叶前,垂虹亭上不论钱。lú chū lú xiāng lú yè qián,chuí hóng tíng shàng bù lùn qián。
买来玉尺如何短,铸出银梭直是圆。mǎi lái yù chǐ rú hé duǎn,zhù chū yín suō zhí shì yuán。
白质黑章三四点,细鳞巨口一双鲜。bái zhì hēi zhāng sān sì diǎn,xì lín jù kǒu yī shuāng xiān。
秋风想见真风味,只是春风已迥然。qiū fēng xiǎng jiàn zhēn fēng wèi,zhǐ shì chūn fēng yǐ jiǒng rán。

题吴江三高堂范蠡

杨万里

霸越亡吴未害仁,不妨报国并酬身。bà yuè wáng wú wèi hài rén,bù fáng bào guó bìng chóu shēn。
风云长颈无遗恨,雪月扁舟更绝尘。fēng yún zhǎng jǐng wú yí hèn,xuě yuè biǎn zhōu gèng jué chén。
还了君王采香径,须饶老子苎罗人。hái le jūn wáng cǎi xiāng jìng,xū ráo lǎo zi zhù luó rén。
鸱夷若是真高士,张陆何堪作近邻。chī yí ruò shì zhēn gāo shì,zhāng lù hé kān zuò jìn lín。

题吴江三高堂范蠡

杨万里

京洛缁尘点素衣,秋风日夕唤人归。jīng luò zī chén diǎn sù yī,qiū fēng rì xī huàn rén guī。
鲈鱼不解疏张翰,羊酪偏能留陆机。lú yú bù jiě shū zhāng hàn,yáng lào piān néng liú lù jī。
二晋兴亡几春草,三吴人物尚渔矶。èr jìn xīng wáng jǐ chūn cǎo,sān wú rén wù shàng yú jī。
空令千古华亭鹤,犹为诸贤说是非。kōng lìng qiān gǔ huá tíng hè,yóu wèi zhū xián shuō shì fēi。

题吴江三高堂范蠡

杨万里

读尽诗书不要官,饥寒欲死岂无田。dú jǐn shī shū bù yào guān,jī hán yù sǐ qǐ wú tián。
生憎俗子慵开眼,逢著诗人便绝弦。shēng zēng sú zi yōng kāi yǎn,féng zhù shī rén biàn jué xián。
笠泽弁山三益友,笔床茶灶一鱼船。lì zé biàn shān sān yì yǒu,bǐ chuáng chá zào yī yú chuán。
羡渠赤脚弄明月,踏破五湖光底天。xiàn qú chì jiǎo nòng míng yuè,tà pò wǔ hú guāng dǐ tiān。

松江莼菜

杨万里

鲛人直下白龙潭,割得龙公滑碧髯。jiāo rén zhí xià bái lóng tán,gē dé lóng gōng huá bì rán。
晓起相传蕊珠阙,夜来失却水精帘。xiǎo qǐ xiāng chuán ruǐ zhū quē,yè lái shī què shuǐ jīng lián。
一杯淡煮宜醒酒,千里何须更下盐。yī bēi dàn zhǔ yí xǐng jiǔ,qiān lǐ hé xū gèng xià yán。
可是士衡杀风景,却将膻腻比清纤。kě shì shì héng shā fēng jǐng,què jiāng shān nì bǐ qīng xiān。

泊平江百花洲

杨万里

吴中好处是苏州,却为王程得胜游。wú zhōng hǎo chù shì sū zhōu,què wèi wáng chéng dé shèng yóu。
半世三江五湖棹,十年四泊百花洲。bàn shì sān jiāng wǔ hú zhào,shí nián sì pō bǎi huā zhōu。
岸傍杨柳都相识,眼底云山苦见留。àn bàng yáng liǔ dōu xiāng shí,yǎn dǐ yún shān kǔ jiàn liú。
莫怨孤舟无定处,此身自是一孤舟。mò yuàn gū zhōu wú dìng chù,cǐ shēn zì shì yī gū zhōu。

姑苏馆夜雪

杨万里

昨朝晴色动春熙,入夜星河弄碧漪。zuó cháo qíng sè dòng chūn xī,rù yè xīng hé nòng bì yī。
谁信雪花能样巧,等它人睡不教知。shuí xìn xuě huā néng yàng qiǎo,děng tā rén shuì bù jiào zhī。
起来红日恍开霁,照得玉花光陆离。qǐ lái hóng rì huǎng kāi jì,zhào dé yù huā guāng lù lí。
归去中都说奇事,姑苏馆里上元时。guī qù zhōng dōu shuō qí shì,gū sū guǎn lǐ shàng yuán shí。

姑苏馆上元前一夕观灯

杨万里

茂苑元宵亦盛哉,千红百紫雪中开。mào yuàn yuán xiāo yì shèng zāi,qiān hóng bǎi zǐ xuě zhōng kāi。
牡丹自是吴门有,莲莟移从都下来。mǔ dān zì shì wú mén yǒu,lián hàn yí cóng dōu xià lái。
光射琉璃最精彩,吐成螮蝀贯昭回。guāng shè liú lí zuì jīng cǎi,tǔ chéng dì dōng guàn zhāo huí。
归船尚有残灯在,更与儿曹饮一杯。guī chuán shàng yǒu cán dēng zài,gèng yǔ ér cáo yǐn yī bēi。

走笔和袁起岩元夕前一夜雪作

杨万里

天公极意办元宵,顷刻挼云作雪飘。tiān gōng jí yì bàn yuán xiāo,qǐng kè ruá yún zuò xuě piāo。
茂苑长洲花剪玉,苏台香径砌成瑶。mào yuàn zhǎng zhōu huā jiǎn yù,sū tái xiāng jìng qì chéng yáo。
千灯剩喜开红药,两鬓还惊插素标。qiān dēng shèng xǐ kāi hóng yào,liǎng bìn hái jīng chā sù biāo。
客子孤舟寒折骨,无端诗伯苦相撩。kè zi gū zhōu hán zhé gǔ,wú duān shī bó kǔ xiāng liāo。