古诗词

范女哀辞

杨万里

有齐石湖之季女兮,肇葰茂而青葱。yǒu qí shí hú zhī jì nǚ xī,zhào suī mào ér qīng cōng。
兰茁芽以芬播兮,玉在璞而光融。lán zhuó yá yǐ fēn bō xī,yù zài pú ér guāng róng。
茹采蘋以为粻兮,筑内则为之宫。rú cǎi píng yǐ wèi zhāng xī,zhù nèi zé wèi zhī gōng。
乐彤管以俶载兮,逝将眇青竹而论功。lè tóng guǎn yǐ chù zài xī,shì jiāng miǎo qīng zhú ér lùn gōng。
制菡萏以为裾兮,裼之以秋江之芙蓉。zhì hàn dàn yǐ wèi jū xī,tì zhī yǐ qiū jiāng zhī fú róng。
纷蕙纕而菊佩兮,岂江蓠揭车之与缝。fēn huì rǎng ér jú pèi xī,qǐ jiāng lí jiē chē zhī yǔ fèng。
掇袤丈之朔雪以澡德兮,袭万壑之清冰而在躬。duō mào zhàng zhī shuò xuě yǐ zǎo dé xī,xí wàn hè zhī qīng bīng ér zài gōng。
耿吾独传中郎之素业兮,岂曰矜萧然林下之风。gěng wú dú chuán zhōng láng zhī sù yè xī,qǐ yuē jīn xiāo rán lín xià zhī fēng。
沛吾乘乎桂舟兮,无小无大焉从吾公。pèi wú chéng hū guì zhōu xī,wú xiǎo wú dà yān cóng wú gōng。
何若而人之不淑兮,奄一疢而长终。hé ruò ér rén zhī bù shū xī,yǎn yī chèn ér zhǎng zhōng。
忍舍兰陔之孝养兮,莽玉女宓妃之与从。rěn shě lán gāi zhī xiào yǎng xī,mǎng yù nǚ mì fēi zhī yǔ cóng。
父曰嗟予膳之孰视兮,母曰嗟予命之畴同。fù yuē jiē yǔ shàn zhī shú shì xī,mǔ yuē jiē yǔ mìng zhī chóu tóng。
衋两亲之哀潸兮,遗九宗之长恫。xì liǎng qīn zhī āi shān xī,yí jiǔ zōng zhī zhǎng dòng。
蹇石湖之恸而莫之释兮,小极而隐几乎书之丛。jiǎn shí hú zhī tòng ér mò zhī shì xī,xiǎo jí ér yǐn jǐ hū shū zhī cóng。
梦漂漂而行远兮,求吾儿乎四方上下之青穹。mèng piāo piāo ér xíng yuǎn xī,qiú wú ér hū sì fāng shàng xià zhī qīng qióng。
杳碧海之际天兮,岿三山之倚空。yǎo bì hǎi zhī jì tiān xī,kuī sān shān zhī yǐ kōng。
蓬莱方丈之攸宅兮,浮金宫银阙之崇崇。péng lái fāng zhàng zhī yōu zhái xī,fú jīn gōng yín quē zhī chóng chóng。
若有人乎山之阿兮,飞腾往来而不可逢。ruò yǒu rén hū shān zhī ā xī,fēi téng wǎng lái ér bù kě féng。
羌可逢而不可执兮,若迥映乎复朣胧。qiāng kě féng ér bù kě zhí xī,ruò jiǒng yìng hū fù tóng lóng。
摘玉李而弄金波兮,遨嬉乎倒景有无之蒙鸿。zhāi yù lǐ ér nòng jīn bō xī,áo xī hū dào jǐng yǒu wú zhī méng hóng。
忽临睨乎旧乡兮,望见石湖之仙翁。hū lín nì hū jiù xiāng xī,wàng jiàn shí hú zhī xiān wēng。
泫初咷而后哂兮,唁吾翁乎奚戚容。xuàn chū táo ér hòu shěn xī,yàn wú wēng hū xī qī róng。
繄天地万物之逆旅兮,儿与翁父子适相值于逆旅之中。yī tiān dì wàn wù zhī nì lǚ xī,ér yǔ wēng fù zi shì xiāng zhí yú nì lǚ zhī zhōng。
汩倏合而忽分兮,邈千变万化而何穷。gǔ shū hé ér hū fēn xī,miǎo qiān biàn wàn huà ér hé qióng。
淬割愁之剑而不满一笑兮,非我翁春日览镜大篇之舂容。cuì gē chóu zhī jiàn ér bù mǎn yī xiào xī,fēi wǒ wēng chūn rì lǎn jìng dà piān zhī chōng róng。
翁顾笑而惊寤兮,皦寒日其生于东。wēng gù xiào ér jīng wù xī,jiǎo hán rì qí shēng yú dōng。
杨万里

杨万里

杨万里,字廷秀,号诚斋,男,汉族。吉州吉水(今江西省吉水县)人。南宋杰出诗人,与尤袤、范成大、陆游合称南宋“中兴四大诗人”、“南宋四大家”。 杨万里的作品>>

猜您喜欢

病中感秋

杨万里

病中一刻抵三秋,况见西风再树头。bìng zhōng yī kè dǐ sān qiū,kuàng jiàn xī fēng zài shù tóu。
老去能禁几回病,秋来不为别人愁。lǎo qù néng jìn jǐ huí bìng,qiū lái bù wèi bié rén chóu。
书帷梦觉疑僧榻,竹户凉侵似客舟。shū wéi mèng jué yí sēng tà,zhú hù liáng qīn shì kè zhōu。
寿外康宁方是福,不然徒寿不须休。shòu wài kāng níng fāng shì fú,bù rán tú shòu bù xū xiū。

病中喜雨呈李吉州

杨万里

两日炎晖烈未收,连宵甘澍沛如流。liǎng rì yán huī liè wèi shōu,lián xiāo gān shù pèi rú liú。
大田今日非昨日,多稼新秋赛旧秋。dà tián jīn rì fēi zuó rì,duō jià xīn qiū sài jiù qiū。
凉气隔帘深亦透,香烟穿袖散难留。liáng qì gé lián shēn yì tòu,xiāng yān chuān xiù sàn nán liú。
史君小试为霖手,便作江西第一州。shǐ jūn xiǎo shì wèi lín shǒu,biàn zuò jiāng xī dì yī zhōu。

除夕送次公子入京受县

杨万里

过眼光阴又岁穷,相看父子一尊同。guò yǎn guāng yīn yòu suì qióng,xiāng kàn fù zi yī zūn tóng。
春回雨点溪声里,人醉梅花烛影中。chūn huí yǔ diǎn xī shēng lǐ,rén zuì méi huā zhú yǐng zhōng。
汝趁暄和朝北阙,我扶衰病见东风。rǔ chèn xuān hé cháo běi quē,wǒ fú shuāi bìng jiàn dōng fēng。
弟兄努力思报国,放我沧浪作钓翁。dì xiōng nǔ lì sī bào guó,fàng wǒ cāng làng zuò diào wēng。

病中感春

杨万里

老去春来已薄情,体中病后更竛竮。lǎo qù chūn lái yǐ báo qíng,tǐ zhōng bìng hòu gèng líng pīng。
海棠红酽飞成雪,杨柳金浓染作青。hǎi táng hóng yàn fēi chéng xuě,yáng liǔ jīn nóng rǎn zuò qīng。
到得当家饶景物,不如旧日借园亭。dào dé dāng jiā ráo jǐng wù,bù rú jiù rì jiè yuán tíng。
一杯欲把还休去,遮莫莺花笑独醒。yī bēi yù bǎ hái xiū qù,zhē mò yīng huā xiào dú xǐng。

雨中问讯金沙

杨万里

金沙道是殿群芳,不道荼?输一场。jīn shā dào shì diàn qún fāng,bù dào tú shū yī chǎng。
十里红妆踏青出,一张锦被晒晴香。shí lǐ hóng zhuāng tà qīng chū,yī zhāng jǐn bèi shài qíng xiāng。
只须旧荫已无暑,更走新条如许长。zhǐ xū jiù yīn yǐ wú shǔ,gèng zǒu xīn tiáo rú xǔ zhǎng。
若恨昨朝来草草,夜来风雨更禁当。ruò hèn zuó cháo lái cǎo cǎo,yè lái fēng yǔ gèng jìn dāng。

李原之主簿投赠长篇谢以唐律

杨万里

宝气亭前双太阿,龙光再吐射银河。bǎo qì tíng qián shuāng tài ā,lóng guāng zài tǔ shè yín hé。
伯兮西啸巴山月,仲氏南嬉楚水波。bó xī xī xiào bā shān yuè,zhòng shì nán xī chǔ shuǐ bō。
赠以四愁真绝唱,不如一诣听长哦。zèng yǐ sì chóu zhēn jué chàng,bù rú yī yì tīng zhǎng ó。
簿书何至烦勾校,归校芸香蠹简讹。bù shū hé zhì fán gōu xiào,guī xiào yún xiāng dù jiǎn é。

董主簿正道壁间作水墨老梅一枝宿鹊缩脰合半眼栖焉

杨万里

斜枝饱风雪,疏花淡冰玉。xié zhī bǎo fēng xuě,shū huā dàn bīng yù。
一鹊忍清寒,居然伴幽独。yī què rěn qīng hán,jū rán bàn yōu dú。

宿长林

杨万里

雾月撩人白,风灯恼客青。wù yuè liāo rén bái,fēng dēng nǎo kè qīng。
倦多资美睡,酒薄免迟醒。juàn duō zī měi shuì,jiǔ báo miǎn chí xǐng。

至日前思亲

杨万里

节近亲庭远,天寒日暮时。jié jìn qīn tíng yuǎn,tiān hán rì mù shí。
未风窗已报,欲雪脚先知。wèi fēng chuāng yǐ bào,yù xuě jiǎo xiān zhī。

绝句

杨万里

枫老颜方少,山晴气反昏。fēng lǎo yán fāng shǎo,shān qíng qì fǎn hūn。
旧贫今更甚,已冷幸犹暄。jiù pín jīn gèng shén,yǐ lěng xìng yóu xuān。

新寒

杨万里

寒力欺谁得,知侬典却衣。hán lì qī shuí dé,zhī nóng diǎn què yī。
暮禽差慰眼,不作一行归。mù qín chà wèi yǎn,bù zuò yī xíng guī。

和周仲容春日二绝句

杨万里

春半花全退,诗人尚道迟。chūn bàn huā quán tuì,shī rén shàng dào chí。
惟应读书苦,声调作吾伊。wéi yīng dú shū kǔ,shēng diào zuò wú yī。

和周仲容春日二绝句

杨万里

端忧更贫病,不分又花时。duān yōu gèng pín bìng,bù fēn yòu huā shí。
只说春何好,犹堪入小诗。zhǐ shuō chūn hé hǎo,yóu kān rù xiǎo shī。

题文发叔所藏潘子真水墨江湖八境小轴洞庭波涨

杨万里

湖水吞天去,湖风送浪还。hú shuǐ tūn tiān qù,hú fēng sòng làng hái。
银山何处是,青底是君山。yín shān hé chù shì,qīng dǐ shì jūn shān。

题文发叔所藏潘子真水墨江湖八境小轴洞庭波涨

杨万里

花外庾楼月,莺边吴宫柳。huā wài yǔ lóu yuè,yīng biān wú gōng liǔ。
我欲问废兴,春风独无口。wǒ yù wèn fèi xīng,chūn fēng dú wú kǒu。