古诗词

又五言

徐铉

彩仗映花鞯,春庭散曙烟。cǎi zhàng yìng huā jiān,chūn tíng sàn shǔ yān。
毬飞皆应手,马骏不须鞭。qiú fēi jiē yīng shǒu,mǎ jùn bù xū biān。
仙乐飘云外,祥风近日边。xiān lè piāo yún wài,xiáng fēng jìn rì biān。
筹多不虚发,制胜在机先。chóu duō bù xū fā,zhì shèng zài jī xiān。
徐铉

徐铉

徐铉(916年—991年)南唐,北宋初年文学家、书法家。字鼎臣,广陵(今江苏扬州)人。历官五代吴校书郎、南唐知制诰、翰林学士、吏部尚书,后随李煜归宋,官至散骑常侍,世称徐骑省。淳化初因事贬静难军行军司马。曾受诏与句中正等校定《说文解字》。工于书,好李斯小篆。与弟徐锴有文名,号称“二徐”;又与韩熙载齐名,江东谓之“韩徐”。 徐铉的作品>>

猜您喜欢

和萧少卿见庆新居

徐铉

惊蓬偶驻知多幸,断雁重联惬素期。jīng péng ǒu zhù zhī duō xìng,duàn yàn zhòng lián qiè sù qī。
当户小山如旧识,上墙幽藓最相宜。dāng hù xiǎo shān rú jiù shí,shàng qiáng yōu xiǎn zuì xiāng yí。
清风不去因栽竹,隙地无多也凿池。qīng fēng bù qù yīn zāi zhú,xì dì wú duō yě záo chí。
更喜良邻有嘉树,绿阴分得近南枝。gèng xǐ liáng lín yǒu jiā shù,lǜ yīn fēn dé jìn nán zhī。

送许郎中歙州判官兼黟县

徐铉

尝闻黟县似桃源,况是优游冠玳筵。cháng wén yī xiàn shì táo yuán,kuàng shì yōu yóu guān dài yán。
遗爱非遥应卧理,祖风犹在好寻仙。yí ài fēi yáo yīng wò lǐ,zǔ fēng yóu zài hǎo xún xiān。
朝衣旧识熏香史,禄米初营种秫田。cháo yī jiù shí xūn xiāng shǐ,lù mǐ chū yíng zhǒng shú tián。
大抵宦游须自适,莫辞离别二三年。dà dǐ huàn yóu xū zì shì,mò cí lí bié èr sān nián。

送彭秀才南游

徐铉

问君孤棹去何之,玉笥春风楚水西。wèn jūn gū zhào qù hé zhī,yù sì chūn fēng chǔ shuǐ xī。
山上断云分翠霭,林间晴雪入澄溪。shān shàng duàn yún fēn cuì ǎi,lín jiān qíng xuě rù chéng xī。
琴心酒趣神相会,道士仙童手共携。qín xīn jiǔ qù shén xiāng huì,dào shì xiān tóng shǒu gòng xié。
他日时清更随计,莫如刘阮洞中迷。tā rì shí qīng gèng suí jì,mò rú liú ruǎn dòng zhōng mí。

送从兄赴临川幕

徐铉

梁王籍宠就东藩,还召邹枚坐兔园。liáng wáng jí chǒng jiù dōng fān,hái zhào zōu méi zuò tù yuán。
今日好论天下事,昔年同受主人恩。jīn rì hǎo lùn tiān xià shì,xī nián tóng shòu zhǔ rén ēn。
石头城下春潮满,金柅亭边绿树繁。shí tóu chéng xià chūn cháo mǎn,jīn nǐ tíng biān lǜ shù fán。
唯有音书慰离别,一杯相送别无言。wéi yǒu yīn shū wèi lí bié,yī bēi xiāng sòng bié wú yán。

送龚员外赴江州幕

徐铉

烦君更上筑金台,世难民劳藉俊才。fán jūn gèng shàng zhù jīn tái,shì nán mín láo jí jùn cái。
自有声名驰羽檄,不妨谈笑奉尊罍。zì yǒu shēng míng chí yǔ xí,bù fáng tán xiào fèng zūn léi。
元规楼迥清风满,匡俗山春画障开。yuán guī lóu jiǒng qīng fēng mǎn,kuāng sú shān chūn huà zhàng kāi。
莫忘故人离别恨,海潮回处寄书来。mò wàng gù rén lí bié hèn,hǎi cháo huí chù jì shū lái。

送陈先生之洪井寄萧少卿

徐铉

闻君仙袂指洪厓,我忆情人别路赊。wén jūn xiān mèi zhǐ hóng yá,wǒ yì qíng rén bié lù shē。
知有欢娱游楚泽,更无书札到京华。zhī yǒu huān yú yóu chǔ zé,gèng wú shū zhá dào jīng huá。
云开驿阁连江静,春满西山倚汉斜。yún kāi yì gé lián jiāng jìng,chūn mǎn xī shān yǐ hàn xié。
此处相逢应见问,为言搔首望龙沙。cǐ chù xiāng féng yīng jiàn wèn,wèi yán sāo shǒu wàng lóng shā。

和江西萧少卿见寄二首

徐铉

亡羊岐路愧司南,二纪穷通聚散三。wáng yáng qí lù kuì sī nán,èr jì qióng tōng jù sàn sān。
老去何妨从笑傲,病来看欲懒朝参。lǎo qù hé fáng cóng xiào ào,bìng lái kàn yù lǎn cháo cān。
离肠似线常忧断,世态如汤不可探。lí cháng shì xiàn cháng yōu duàn,shì tài rú tāng bù kě tàn。
珍重加餐省思虑,时时斟酒压山岚。zhēn zhòng jiā cān shěng sī lǜ,shí shí zhēn jiǔ yā shān lán。

和江西萧少卿见寄二首

徐铉

身遥上国三千里,名在朝中二十春。shēn yáo shàng guó sān qiān lǐ,míng zài cháo zhōng èr shí chūn。
金印不须辞入幕,麻衣曾此叹迷津。jīn yìn bù xū cí rù mù,má yī céng cǐ tàn mí jīn。
卷舒由我真齐物,忧喜忘心即养神。juǎn shū yóu wǒ zhēn qí wù,yōu xǐ wàng xīn jí yǎng shén。
世路风波自翻覆,虚舟无计得沉沦。shì lù fēng bō zì fān fù,xū zhōu wú jì dé chén lún。

题紫阳观

徐铉

南朝名士富仙才,追步东乡遂不回。nán cháo míng shì fù xiān cái,zhuī bù dōng xiāng suì bù huí。
丹井自深桐暗老,祠宫长在鹤频来。dān jǐng zì shēn tóng àn lǎo,cí gōng zhǎng zài hè pín lái。
岩边桂树攀仍倚,洞口桃花落复开。yán biān guì shù pān réng yǐ,dòng kǒu táo huā luò fù kāi。
惆怅霓裳太平事,一函真迹锁昭台。chóu chàng ní shang tài píng shì,yī hán zhēn jì suǒ zhāo tái。

赠奚道士

徐铉

先生曾有洞天期,犹傍天坛摘紫芝。xiān shēng céng yǒu dòng tiān qī,yóu bàng tiān tán zhāi zǐ zhī。
处世自能心混沌,全真谁见德支离。chù shì zì néng xīn hùn dùn,quán zhēn shuí jiàn dé zhī lí。
玉霄尘闭人长在,金鼎功成俗未知。yù xiāo chén bì rén zhǎng zài,jīn dǐng gōng chéng sú wèi zhī。
他日飙轮谒茅许,愿同鸡犬去相随。tā rì biāo lún yè máo xǔ,yuàn tóng jī quǎn qù xiāng suí。

题白鹤庙

徐铉

平生心事向玄关,一入仙乡似旧山。píng shēng xīn shì xiàng xuán guān,yī rù xiān xiāng shì jiù shān。
白鹤唳空晴眇眇,丹砂流涧暮潺潺。bái hè lì kōng qíng miǎo miǎo,dān shā liú jiàn mù chán chán。
尝嗟多病嫌中药,拟问真经乞小还。cháng jiē duō bìng xián zhōng yào,nǐ wèn zhēn jīng qǐ xiǎo hái。
满洞烟霞互陵乱,何峰台榭是萧闲。mǎn dòng yān xiá hù líng luàn,hé fēng tái xiè shì xiāo xián。

和陈洗马山庄新泉

徐铉

已开山馆待抽簪,更要岩泉欲洗心。yǐ kāi shān guǎn dài chōu zān,gèng yào yán quán yù xǐ xīn。
常被松声迷细韵,忽流花片落高岑。cháng bèi sōng shēng mí xì yùn,hū liú huā piàn luò gāo cén。
便疏浅濑穿莎径,始有清光映竹林。biàn shū qiǎn lài chuān shā jìng,shǐ yǒu qīng guāng yìng zhú lín。
何日煎茶酝香酒,沙边同听暝猿吟。hé rì jiān chá yùn xiāng jiǔ,shā biān tóng tīng míng yuán yín。

奉和七夕应令

徐铉

今宵星汉共晶光,应笑罗敷嫁侍郎。jīn xiāo xīng hàn gòng jīng guāng,yīng xiào luó fū jià shì láng。
斗柄易倾离恨促,河流不尽后期长。dòu bǐng yì qīng lí hèn cù,hé liú bù jǐn hòu qī zhǎng。
静闻天籁疑鸣佩,醉折荷花想艳妆。jìng wén tiān lài yí míng pèi,zuì zhé hé huā xiǎng yàn zhuāng。
谁见宣猷堂上宴,一篇清韵振金铛。shuí jiàn xuān yóu táng shàng yàn,yī piān qīng yùn zhèn jīn dāng。

又和八日

徐铉

微云疏雨淡新秋,晓梦依稀十二楼。wēi yún shū yǔ dàn xīn qiū,xiǎo mèng yī xī shí èr lóu。
故作别离应有以,拟延更漏共无由。gù zuò bié lí yīng yǒu yǐ,nǐ yán gèng lòu gòng wú yóu。
那教人世长多恨,未必天仙不解愁。nà jiào rén shì zhǎng duō hèn,wèi bì tiān xiān bù jiě chóu。
博望苑中残酒醒,香风佳气独迟留。bó wàng yuàn zhōng cán jiǔ xǐng,xiāng fēng jiā qì dú chí liú。

和印先辈及第后献座主朱舍人郊居之作

徐铉

成名郊外掩柴扉,树影蝉声共息机。chéng míng jiāo wài yǎn chái fēi,shù yǐng chán shēng gòng xī jī。
积雨暗封青藓径,好风轻透白莎衣。jī yǔ àn fēng qīng xiǎn jìng,hǎo fēng qīng tòu bái shā yī。
嘉鱼始赋人争诵,荆玉频收国自肥。jiā yú shǐ fù rén zhēng sòng,jīng yù pín shōu guó zì féi。
独坐公厅正烦暑,喜吟新咏见玄微。dú zuò gōng tīng zhèng fán shǔ,xǐ yín xīn yǒng jiàn xuán wēi。