古诗词

吴王挽词

徐铉

倏忽千龄尽,冥茫万事空。shū hū qiān líng jǐn,míng máng wàn shì kōng。
青松洛阳陌,荒草建康宫。qīng sōng luò yáng mò,huāng cǎo jiàn kāng gōng。
道德遗文在,兴衰自古同。dào dé yí wén zài,xīng shuāi zì gǔ tóng。
受恩无补报,反袂泣途穷。shòu ēn wú bǔ bào,fǎn mèi qì tú qióng。
徐铉

徐铉

徐铉(916年—991年)南唐,北宋初年文学家、书法家。字鼎臣,广陵(今江苏扬州)人。历官五代吴校书郎、南唐知制诰、翰林学士、吏部尚书,后随李煜归宋,官至散骑常侍,世称徐骑省。淳化初因事贬静难军行军司马。曾受诏与句中正等校定《说文解字》。工于书,好李斯小篆。与弟徐锴有文名,号称“二徐”;又与韩熙载齐名,江东谓之“韩徐”。 徐铉的作品>>

猜您喜欢

寄江都路员外

徐铉

吾兄失意在东都,闻说襟怀任所如。wú xiōng shī yì zài dōng dōu,wén shuō jīn huái rèn suǒ rú。
已纵乖慵为傲吏,有何关键制豪胥。yǐ zòng guāi yōng wèi ào lì,yǒu hé guān jiàn zhì háo xū。
县斋晓闭多移病,南亩秋荒忆遂初。xiàn zhāi xiǎo bì duō yí bìng,nán mǔ qiū huāng yì suì chū。
知道故人相忆否,嵇康不得懒修书。zhī dào gù rén xiāng yì fǒu,jī kāng bù dé lǎn xiū shū。

送应之道人归江西

徐铉

曾骑竹马傍洪厓,二十馀年变物华。céng qí zhú mǎ bàng hóng yá,èr shí yú nián biàn wù huá。
客梦等闲过驿阁,归帆遥羡指龙沙。kè mèng děng xián guò yì gé,guī fān yáo xiàn zhǐ lóng shā。
名题小篆矜垂露,诗作吴吟对绮霞。míng tí xiǎo zhuàn jīn chuí lù,shī zuò wú yín duì qǐ xiá。
岁暮定知回未得,信来凭为寄梅花。suì mù dìng zhī huí wèi dé,xìn lái píng wèi jì méi huā。

送元帅书记高郎中出为婺源建威军使

徐铉

寒风萧瑟楚江南,记室戎装挂锦帆。hán fēng xiāo sè chǔ jiāng nán,jì shì róng zhuāng guà jǐn fān。
倚马未曾妨笑傲,斩牲先要厉威严。yǐ mǎ wèi céng fáng xiào ào,zhǎn shēng xiān yào lì wēi yán。
危言昔日尝无隐,壮节今来信不凡。wēi yán xī rì cháng wú yǐn,zhuàng jié jīn lái xìn bù fán。
惟有杯盘思上国,酒醪甜淡菜蔬甘。wéi yǒu bēi pán sī shàng guó,jiǔ láo tián dàn cài shū gān。

病题二首

徐铉

性灵慵懒百无能,唯被朝参遣夙兴。xìng líng yōng lǎn bǎi wú néng,wéi bèi cháo cān qiǎn sù xīng。
圣主优容恩未答,丹经疏阔病相陵。shèng zhǔ yōu róng ēn wèi dá,dān jīng shū kuò bìng xiāng líng。
脾伤对客偏愁酒,眼暗看书每愧灯。pí shāng duì kè piān chóu jiǔ,yǎn àn kàn shū měi kuì dēng。
进与时乖不知退,可怜身计谩腾腾。jìn yǔ shí guāi bù zhī tuì,kě lián shēn jì mán téng téng。

病题二首

徐铉

人间多事本难论,况是人间懒慢人。rén jiān duō shì běn nán lùn,kuàng shì rén jiān lǎn màn rén。
不解养生何怪病,已能知命敢辞贫。bù jiě yǎng shēng hé guài bìng,yǐ néng zhī mìng gǎn cí pín。
向空咄咄烦书字,与世滔滔莫问津。xiàng kōng duō duō fán shū zì,yǔ shì tāo tāo mò wèn jīn。
金马门前君识否,东方曼倩是前身。jīn mǎ mén qián jūn shí fǒu,dōng fāng màn qiàn shì qián shēn。

寄江州萧给事

徐铉

夕郎忧国不忧身,今向天涯作逐臣。xī láng yōu guó bù yōu shēn,jīn xiàng tiān yá zuò zhú chén。
魂梦暗驰龙阙曙,啸吟闲绕虎溪春。hún mèng àn chí lóng quē shǔ,xiào yín xián rào hǔ xī chūn。
朝车载酒过山寺,谏纸题诗寄野人。cháo chē zài jiǔ guò shān sì,jiàn zhǐ tí shī jì yě rén。
惆怅懦夫何足道,自离群后已同尘。chóu chàng nuò fū hé zú dào,zì lí qún hòu yǐ tóng chén。

和钟郎中送朱先辈还京垂寄

徐铉

分司洗马无人问,辞客殷勤辍棹歌。fēn sī xǐ mǎ wú rén wèn,cí kè yīn qín chuò zhào gē。
苍藓满庭行径小,高梧临槛雨声多。cāng xiǎn mǎn tíng xíng jìng xiǎo,gāo wú lín kǎn yǔ shēng duō。
春愁尽付千杯酒,乡思遥闻一曲歌。chūn chóu jǐn fù qiān bēi jiǔ,xiāng sī yáo wén yī qū gē。
且共胜游消永日,西冈风物近如何。qiě gòng shèng yóu xiāo yǒng rì,xī gāng fēng wù jìn rú hé。

送郝郎中为浙西判官

徐铉

大藩从事本优贤,幕府仍当北固前。dà fān cóng shì běn yōu xián,mù fǔ réng dāng běi gù qián。
花绕楼台山倚郭,寺临江海水连天。huā rào lóu tái shān yǐ guō,sì lín jiāng hǎi shuǐ lián tiān。
恐君到即忘归日,忆我游曾历二年。kǒng jūn dào jí wàng guī rì,yì wǒ yóu céng lì èr nián。
若许他时作闲伴,殷勤为买钓鱼船。ruò xǔ tā shí zuò xián bàn,yīn qín wèi mǎi diào yú chuán。

陪王庶子游后湖涵虚阁

徐铉

悬圃清虚乍过秋,看山寻水上兹楼。xuán pǔ qīng xū zhà guò qiū,kàn shān xún shuǐ shàng zī lóu。
轻鸥的的飞难没,红叶纷纷晚更稠。qīng ōu de de fēi nán méi,hóng yè fēn fēn wǎn gèng chóu。
风卷微云分远岫,浪摇晴日照中洲。fēng juǎn wēi yún fēn yuǎn xiù,làng yáo qíng rì zhào zhōng zhōu。
跻攀况有承华客,如在南皮奉胜游。jī pān kuàng yǒu chéng huá kè,rú zài nán pí fèng shèng yóu。

贬官泰州出城作

徐铉

浮名浮利信悠悠,四海干戈痛主忧。fú míng fú lì xìn yōu yōu,sì hǎi gàn gē tòng zhǔ yōu。
三谏不从为逐客,一身无累似虚舟。sān jiàn bù cóng wèi zhú kè,yī shēn wú lèi shì xū zhōu。
满朝权贵皆曾忤,绕郭林泉已遍游。mǎn cháo quán guì jiē céng wǔ,rào guō lín quán yǐ biàn yóu。
惟有恋恩终不改,半程犹自望城楼。wéi yǒu liàn ēn zhōng bù gǎi,bàn chéng yóu zì wàng chéng lóu。

赠维扬故人

徐铉

东京少长认维桑,书剑谁教入帝乡。dōng jīng shǎo zhǎng rèn wéi sāng,shū jiàn shuí jiào rù dì xiāng。
一事无成空放逐,故人相见重凄凉。yī shì wú chéng kōng fàng zhú,gù rén xiāng jiàn zhòng qī liáng。
楼台寂寞官河晚,人物稀疏驿路长。lóu tái jì mò guān hé wǎn,rén wù xī shū yì lù zhǎng。
莫怪临风惆怅久,十年春色忆维扬。mò guài lín fēng chóu chàng jiǔ,shí nián chūn sè yì wéi yáng。

得浙西郝判官书未及报闻燕王移镇京口因寄此诗问方判官田书记消息

徐铉

秋风海上久离居,曾得刘公一纸书。qiū fēng hǎi shàng jiǔ lí jū,céng dé liú gōng yī zhǐ shū。
淡水心情长若此,银钩踪迹更无如。dàn shuǐ xīn qíng zhǎng ruò cǐ,yín gōu zōng jì gèng wú rú。
尝忧座侧飞鸮鸟,未暇江中觅鲤鱼。cháng yōu zuò cè fēi xiāo niǎo,wèi xiá jiāng zhōng mì lǐ yú。
今日京吴建朱邸,问君谁共曳长裾。jīn rì jīng wú jiàn zhū dǐ,wèn jūn shuí gòng yè zhǎng jū。

赠陶使君求梨

徐铉

昨宵宴罢醉如泥,惟忆张公大谷梨。zuó xiāo yàn bà zuì rú ní,wéi yì zhāng gōng dà gǔ lí。
白玉花繁曾缀处,黄金色嫩乍成时。bái yù huā fán céng zhuì chù,huáng jīn sè nèn zhà chéng shí。
冷侵肺腑醒偏早,香惹衣襟歇倍迟。lěng qīn fèi fǔ xǐng piān zǎo,xiāng rě yī jīn xiē bèi chí。
今旦中山方酒渴,唯应此物最相宜。jīn dàn zhōng shān fāng jiǔ kě,wéi yīng cǐ wù zuì xiāng yí。

陈觉放还至泰州以诗见寄作此答之

徐铉

朱云曾为汉家忧,不怕交亲作世仇。zhū yún céng wèi hàn jiā yōu,bù pà jiāo qīn zuò shì chóu。
壮气未平空咄咄,狂言无验信悠悠。zhuàng qì wèi píng kōng duō duō,kuáng yán wú yàn xìn yōu yōu。
今朝我作伤弓鸟,却羡君为不系舟。jīn cháo wǒ zuò shāng gōng niǎo,què xiàn jūn wèi bù xì zhōu。
劳寄新诗平宿憾,此生心气贯清秋。láo jì xīn shī píng sù hàn,cǐ shēng xīn qì guàn qīng qiū。

王三十七自京垂访作此送之

徐铉

失乡迁客在天涯,门掩苔垣向水斜。shī xiāng qiān kè zài tiān yá,mén yǎn tái yuán xiàng shuǐ xié。
只就鳞鸿求远信,敢言车马访贫家。zhǐ jiù lín hóng qiú yuǎn xìn,gǎn yán chē mǎ fǎng pín jiā。
烟生柳岸将垂缕,雪压梅园半是花。yān shēng liǔ àn jiāng chuí lǚ,xuě yā méi yuán bàn shì huā。
惆怅明朝尊酒散,梦魂相送到京华。chóu chàng míng cháo zūn jiǔ sàn,mèng hún xiāng sòng dào jīng huá。