古诗词

石州慢·寄题龙首峰

安熙

虎踞龙蟠,朝楚暮秦,世路艰蹇。hǔ jù lóng pán,cháo chǔ mù qín,shì lù jiān jiǎn。
夕阳淡淡馀晖,阊阖九重天远。xī yáng dàn dàn yú huī,chāng hé jiǔ zhòng tiān yuǎn。
千秋万古,先天消长图深,何人解识兴亡本。qiān qiū wàn gǔ,xiān tiān xiāo zhǎng tú shēn,hé rén jiě shí xīng wáng běn。
夜鹤渺翩翩,尽平林鸦满。yè hè miǎo piān piān,jǐn píng lín yā mǎn。
萧散。xiāo sàn。
不须黄鹤遗书,不用洪崖相挽。bù xū huáng hè yí shū,bù yòng hóng yá xiāng wǎn。
苍狗浮云,平日惯开青眼。cāng gǒu fú yún,píng rì guàn kāi qīng yǎn。
拟将书剑,西山采蕨食薇,自应不属春风管。nǐ jiāng shū jiàn,xī shān cǎi jué shí wēi,zì yīng bù shǔ chūn fēng guǎn。
只恐汝山灵,怪先生来晚。zhǐ kǒng rǔ shān líng,guài xiān shēng lái wǎn。

安熙

元真定藁城人,字敬仲,号默庵。性至孝。既承家学,又私淑刘因之学。其学一以圣贤为师。不屑仕进,家居教授,四方之来学者,多所成就。有《默庵集》。 安熙的作品>>

猜您喜欢

病卧穷庐咏静修仙翁和陶诗以自遣适辄效其体和咏贫士七篇非敢追述前言聊以遣兴云耳其二

安熙

我惭未闻道,雅志慕羲轩。wǒ cán wèi wén dào,yǎ zhì mù xī xuān。
力学非董生,三年不窥园。lì xué fēi dǒng shēng,sān nián bù kuī yuán。
团茅借幽栖,土锉寒无烟。tuán máo jiè yōu qī,tǔ cuò hán wú yān。
诗书化乡邻,宁免朱墨研。shī shū huà xiāng lín,níng miǎn zhū mò yán。
紫阳继绝学,汗简多微言。zǐ yáng jì jué xué,hàn jiǎn duō wēi yán。
虽愚莫自弃,感慨追前贤。suī yú mò zì qì,gǎn kǎi zhuī qián xián。

病卧穷庐咏静修仙翁和陶诗以自遣适辄效其体和咏贫士七篇非敢追述前言聊以遣兴云耳其二

安熙

渊明守穷贱,生平慕黔娄。yuān míng shǒu qióng jiàn,shēng píng mù qián lóu。
富贵如浮云,万变纷相酬。fù guì rú fú yún,wàn biàn fēn xiāng chóu。
世运自兴丧,常恐德未周。shì yùn zì xīng sàng,cháng kǒng dé wèi zhōu。
羲黄不可见,日暮怅离忧。xī huáng bù kě jiàn,rì mù chàng lí yōu。
乾坤一东篱,百代无与俦。qián kūn yī dōng lí,bǎi dài wú yǔ chóu。
寄语狂驰子,扰扰将焉求。jì yǔ kuáng chí zi,rǎo rǎo jiāng yān qiú。

病卧穷庐咏静修仙翁和陶诗以自遣适辄效其体和咏贫士七篇非敢追述前言聊以遣兴云耳其二

安熙

颛孙游圣门,尚思禄可干。zhuān sūn yóu shèng mén,shàng sī lù kě gàn。
所以后世士,忘生慕荣官。suǒ yǐ hòu shì shì,wàng shēng mù róng guān。
我生初未贫,传经易朝餐。wǒ shēng chū wèi pín,chuán jīng yì cháo cān。
妻不解啼饥,儿不知号寒。qī bù jiě tí jī,ér bù zhī hào hán。
水菽非甘旨,吾亲亦怡颜。shuǐ shū fēi gān zhǐ,wú qīn yì yí yán。
箪瓢存至乐,不须求抱关。dān piáo cún zhì lè,bù xū qiú bào guān。

病卧穷庐咏静修仙翁和陶诗以自遣适辄效其体和咏贫士七篇非敢追述前言聊以遣兴云耳其二

安熙

子云辱天禄,原思乐蒿蓬。zi yún rǔ tiān lù,yuán sī lè hāo péng。
贫贱固易居,贵盛诚难工。pín jiàn gù yì jū,guì shèng chéng nán gōng。
士生或不偶,高节追两龚。shì shēng huò bù ǒu,gāo jié zhuī liǎng gōng。
世道有隆污,卷舒自不同。shì dào yǒu lóng wū,juǎn shū zì bù tóng。
万古先天图,消长理谁通。wàn gǔ xiān tiān tú,xiāo zhǎng lǐ shuí tōng。
怀人今已矣,叹息将焉从。huái rén jīn yǐ yǐ,tàn xī jiāng yān cóng。

病卧穷庐咏静修仙翁和陶诗以自遣适辄效其体和咏贫士七篇非敢追述前言聊以遣兴云耳其二

安熙

被褐守长夜,虚名愧中州。bèi hè shǒu zhǎng yè,xū míng kuì zhōng zhōu。
举杯对明月,顾影念同俦。jǔ bēi duì míng yuè,gù yǐng niàn tóng chóu。
消中虽有长,四海嗟横流。xiāo zhōng suī yǒu zhǎng,sì hǎi jiē héng liú。
不赖固穷节,孰知身后忧。bù lài gù qióng jié,shú zhī shēn hòu yōu。
商歌咏停云,奈此志莫酬。shāng gē yǒng tíng yún,nài cǐ zhì mò chóu。
三复渊明诗,邈哉此前修。sān fù yuān míng shī,miǎo zāi cǐ qián xiū。

是春久阙膏泽而连日大风不见天日晚登西皋归而有作

安熙

风霾连昼夕,登临望还迷。fēng mái lián zhòu xī,dēng lín wàng hái mí。
空馀衔山日,隐隐留清辉。kōng yú xián shān rì,yǐn yǐn liú qīng huī。
周嫠不恤纬,鲁女争忧葵。zhōu lí bù xù wěi,lǔ nǚ zhēng yōu kuí。
曳杖归去来,且掩荒园扉。yè zhàng guī qù lái,qiě yǎn huāng yuán fēi。

封龙十咏龙耳峰

安熙

奇峰千仞高,突兀倚天表。qí fēng qiān rèn gāo,tū wù yǐ tiān biǎo。
神龙几何年,俯首效苍峭。shén lóng jǐ hé nián,fǔ shǒu xiào cāng qiào。
我行费跻攀,坐睨寒木杪。wǒ xíng fèi jī pān,zuò nì hán mù miǎo。
放怀聊极目,巳觉尘寰小。fàng huái liáo jí mù,sì jué chén huán xiǎo。
尚恨世累拘,未许谢纷扰。shàng hèn shì lèi jū,wèi xǔ xiè fēn rǎo。
会有赏心人,相期拾瑶草。huì yǒu shǎng xīn rén,xiāng qī shí yáo cǎo。

封龙十咏龙耳峰

安熙

炎氛绝高岑,悲风振林丘。yán fēn jué gāo cén,bēi fēng zhèn lín qiū。
吟台一以眺,动我怀古愁。yín tái yī yǐ tiào,dòng wǒ huái gǔ chóu。
李公英妙年,于焉此藏修。lǐ gōng yīng miào nián,yú yān cǐ cáng xiū。
坐令山中民,莘莘洙泗俦。zuò lìng shān zhōng mín,shēn shēn zhū sì chóu。
规模未云远,芜秽馀嵓陬。guī mó wèi yún yuǎn,wú huì yú yán zōu。
圣像空复存,荒凉几经秋。shèng xiàng kōng fù cún,huāng liáng jǐ jīng qiū。
不遇敬斋翁,遗迹谁能求。bù yù jìng zhāi wēng,yí jì shuí néng qiú。
亦赖明主恩,遂兹圣泽流。yì lài míng zhǔ ēn,suì zī shèng zé liú。
今皇复神圣,丕承拟西周。jīn huáng fù shén shèng,pī chéng nǐ xī zhōu。
弦歌独不嗣,嵓壑知应羞。xián gē dú bù sì,yán hè zhī yīng xiū。
怀贤既伊郁,抚事增绸缪。huái xián jì yī yù,fǔ shì zēng chóu móu。
悠然发孤咏,远思浩难收。yōu rán fā gū yǒng,yuǎn sī hào nán shōu。

封龙十咏龙耳峰

安熙

世道有升降,乾坤几清磨。shì dào yǒu shēng jiàng,qián kūn jǐ qīng mó。
谁知昔年中,师生此弦歌。shuí zhī xī nián zhōng,shī shēng cǐ xián gē。
我来爱佳名,杖策时经过。wǒ lái ài jiā míng,zhàng cè shí jīng guò。
深寻得遗经,山经信非讹。shēn xún dé yí jīng,shān jīng xìn fēi é。
龙首东昂藏,玉石西嵯峨。lóng shǒu dōng áng cáng,yù shí xī cuó é。
高寒枕天井,俯瞰无金科。gāo hán zhěn tiān jǐng,fǔ kàn wú jīn kē。
清泉下深池,悬崖据阳坡。qīng quán xià shēn chí,xuán yá jù yáng pō。
浮野众麓奇,夹岸桑麻多。fú yě zhòng lù qí,jiā àn sāng má duō。
对此奇绝境,令人忆沧波。duì cǐ qí jué jìng,lìng rén yì cāng bō。
誓将尘土踪,兹焉老渔蓑。shì jiāng chén tǔ zōng,zī yān lǎo yú suō。
安得白鹿翁,乐育如菁莪。ān dé bái lù wēng,lè yù rú jīng é。
古人不可作,叹息将如何。gǔ rén bù kě zuò,tàn xī jiāng rú hé。

封龙十咏龙耳峰

安熙

作圣有奇功,谁知在蒙养。zuò shèng yǒu qí gōng,shuí zhī zài méng yǎng。
宣尼赞周经,妙旨存彖象。xuān ní zàn zhōu jīng,miào zhǐ cún tuàn xiàng。
千年紫阳翁,人文再宣朗。qiān nián zǐ yáng wēng,rén wén zài xuān lǎng。
工夫益精密,为我重指掌。gōng fū yì jīng mì,wèi wǒ zhòng zhǐ zhǎng。
迂愚抑何幸,久矣绝群想。yū yú yì hé xìng,jiǔ yǐ jué qún xiǎng。
果行复育德,服膺未云爽。guǒ xíng fù yù dé,fú yīng wèi yún shuǎng。
兹焉得佳名,悠然惬幽赏。zī yān dé jiā míng,yōu rán qiè yōu shǎng。
时至一濯缨,无言道心长。shí zhì yī zhuó yīng,wú yán dào xīn zhǎng。

封龙十咏龙耳峰

安熙

嵓壑有奇胜,缥缈馀风烟。yán hè yǒu qí shèng,piāo miǎo yú fēng yān。
石室谁所留,尚倚苍崖巅。shí shì shuí suǒ liú,shàng yǐ cāng yá diān。
慨想龛中人,于今几何年。kǎi xiǎng kān zhōng rén,yú jīn jǐ hé nián。
遗迹虽未泯,山深月空悬。yí jì suī wèi mǐn,shān shēn yuè kōng xuán。
伊予陋庸姿,复苦尘务牵。yī yǔ lòu yōng zī,fù kǔ chén wù qiān。
此道难坐进,低头愧前贤。cǐ dào nán zuò jìn,dī tóu kuì qián xián。
尚幸忝私淑,静修有薪传。shàng xìng tiǎn sī shū,jìng xiū yǒu xīn chuán。
终当谢浮世,于兹订遗编。zhōng dāng xiè fú shì,yú zī dìng yí biān。

封龙十咏龙耳峰

安熙

桂树徒芬芳,祠宇亦荒废。guì shù tú fēn fāng,cí yǔ yì huāng fèi。
弦歌无馀响,香火谁复继。xián gē wú yú xiǎng,xiāng huǒ shuí fù jì。
前修日以远,令人发深喟。qián xiū rì yǐ yuǎn,lìng rén fā shēn kuì。
举觞酹飞泉,悲风起横吹。jǔ shāng lèi fēi quán,bēi fēng qǐ héng chuī。

高节妇诗

安熙

绝道丧,今几年,善俗如灰不得然。jué dào sàng,jīn jǐ nián,shàn sú rú huī bù dé rán。
士知苟禄为得计,偷生忍耻不自怜。shì zhī gǒu lù wèi dé jì,tōu shēng rěn chǐ bù zì lián。
嗟嗟此妇乃尔贤,不本教育由天全。jiē jiē cǐ fù nǎi ěr xián,bù běn jiào yù yóu tiān quán。
信兹秉彝不可泯,直与天地相后先。xìn zī bǐng yí bù kě mǐn,zhí yǔ tiān dì xiāng hòu xiān。
太行西北黄云边,平芜落日生寒烟。tài xíng xī běi huáng yún biān,píng wú luò rì shēng hán yān。
高节凛凛谁当传,后人歌我节妇篇。gāo jié lǐn lǐn shuí dāng chuán,hòu rén gē wǒ jié fù piān。
7312345