古诗词

采药西宁承张大令使君命其侄孙豫表陪探燕子岩大峒龙井诸胜

屈大均

泷东与泷西,岩嶂蔽天起。lóng dōng yǔ lóng xī,yán zhàng bì tiān qǐ。
泷西林木深,窈冥数百里。lóng xī lín mù shēn,yǎo míng shù bǎi lǐ。
城与白云争,所得尺有咫。chéng yǔ bái yún zhēng,suǒ dé chǐ yǒu zhǐ。
猿鸟欺吏人,峰峦压厅事。yuán niǎo qī lì rén,fēng luán yā tīng shì。
开辟未百载,夷椎尚多鄙。kāi pì wèi bǎi zài,yí chuí shàng duō bǐ。
使君造草昧,雷雨自兹始。shǐ jūn zào cǎo mèi,léi yǔ zì zī shǐ。
仁声务洋溢,文教期光被。rén shēng wù yáng yì,wén jiào qī guāng bèi。
我来听鸣琴,泠泠匪山水。wǒ lái tīng míng qín,líng líng fěi shān shuǐ。
先王风未绝,咏歌日盈耳。xiān wáng fēng wèi jué,yǒng gē rì yíng ěr。
相赏在无言,唱叹亦有以。xiāng shǎng zài wú yán,chàng tàn yì yǒu yǐ。
郊坰富丘壑,先导命犹子。jiāo jiōng fù qiū hè,xiān dǎo mìng yóu zi。
枫叶作香饭,笋篮代玉趾。fēng yè zuò xiāng fàn,sǔn lán dài yù zhǐ。
衣裳湿岚翠,杖屦沾泥滓。yī shang shī lán cuì,zhàng jù zhān ní zǐ。
石窟俯身入,洞天穿地底。shí kū fǔ shēn rù,dòng tiān chuān dì dǐ。
绝壁攀莓苔,幽丛掇花蕊。jué bì pān méi tái,yōu cóng duō huā ruǐ。
奇葩爱无名,大药疑不死。qí pā ài wú míng,dà yào yí bù sǐ。
猴姜既蔓引,凤竻复披靡。hóu jiāng jì màn yǐn,fèng lè fù pī mí。
兰青翡翠同,竹大笼䈡似。lán qīng fěi cuì tóng,zhú dà lóng cōng shì。
松栝互支拄,麇麚或腾倚。sōng guā hù zhī zhǔ,jūn jiā huò téng yǐ。
郁鸡惊出林,白鹇冒其尾。yù jī jīng chū lín,bái xián mào qí wěi。
山鹕解媚人,孔雀可驱使。shān hú jiě mèi rén,kǒng què kě qū shǐ。
飞崖畏足践,盘石若棋累。fēi yá wèi zú jiàn,pán shí ruò qí lèi。
方圆竞相叠,大小皆竦峙。fāng yuán jìng xiāng dié,dà xiǎo jiē sǒng zhì。
鬼神所荡踏,风雨或迁徙。guǐ shén suǒ dàng tà,fēng yǔ huò qiān xǐ。
陟高眺锦石,特立牂牁沚。zhì gāo tiào jǐn shí,tè lì zāng kē zhǐ。
玉表何峨峨,翠屏复几几。yù biǎo hé é é,cuì píng fù jǐ jǐ。
汉臣昔封植,功可铜标拟。hàn chén xī fēng zhí,gōng kě tóng biāo nǐ。
蒲桃裹宫锦,五彩绚峛崺。pú táo guǒ gōng jǐn,wǔ cǎi xuàn lǐ yǐ。
泷西夙望秩,山宗实在此。lóng xī sù wàng zhì,shān zōng shí zài cǐ。
罗旁九九曲,势至咽喉止。luó páng jiǔ jiǔ qū,shì zhì yàn hóu zhǐ。
汹涌千万嶂,所赖一柱砥。xiōng yǒng qiān wàn zhàng,suǒ lài yī zhù dǐ。
使君天下才,今乃在蛮俚。shǐ jūn tiān xià cái,jīn nǎi zài mán lǐ。
亦如陆大夫,区区至交阯。yì rú lù dà fū,qū qū zhì jiāo zhǐ。
峻极持嵩高,英灵作南纪。jùn jí chí sōng gāo,yīng líng zuò nán jì。
注以洪河流,波涛沃疮痏。zhù yǐ hóng hé liú,bō tāo wò chuāng wěi。
恩膏随沓潮,以及我桑梓。ēn gāo suí dá cháo,yǐ jí wǒ sāng zǐ。
汤沐不在多,锦石亦可喜。tāng mù bù zài duō,jǐn shí yì kě xǐ。
肯钖一陂陀,当尽树兰芷。kěn yáng yī bēi tuó,dāng jǐn shù lán zhǐ。
来为泷西氓,殷勤负耒耜。lái wèi lóng xī máng,yīn qín fù lěi sì。
屈大均

屈大均

屈大均(1630—1696)明末清初著名学者、诗人,与陈恭尹、梁佩兰并称“岭南三大家”,有“广东徐霞客”的美称。字翁山、介子,号莱圃,汉族,广东番禺人。曾与魏耕等进行反请活动。后为僧,中年仍改儒服。诗有李白、屈原的遗风,著作多毁于雍正、乾隆两朝,后人辑有《翁山诗外》、《翁山文外》、《翁山易外》、《广东新语》及《四朝成仁录》,合称“屈沱五书”。 屈大均的作品>>

猜您喜欢

从阳曲呈邑大令

屈大均

知己相将五日留,临歧却为父兄愁。zhī jǐ xiāng jiāng wǔ rì liú,lín qí què wèi fù xiōng chóu。
从阳敢望长天幸,再得神明似细侯。cóng yáng gǎn wàng zhǎng tiān xìng,zài dé shén míng shì xì hóu。

行役

屈大均

暮年行役转凄凄,家累牵人咫尺迷。mù nián xíng yì zhuǎn qī qī,jiā lèi qiān rén zhǐ chǐ mí。
少学陶公愁稚子,长贫孺仲愧贤妻。shǎo xué táo gōng chóu zhì zi,zhǎng pín rú zhòng kuì xián qī。

屈大均

红紫争衔一片霞,香泥只向白云家。hóng zǐ zhēng xián yī piàn xiá,xiāng ní zhǐ xiàng bái yún jiā。
双双翠剪穿帘入,要掠姬人鬓上花。shuāng shuāng cuì jiǎn chuān lián rù,yào lüè jī rén bìn shàng huā。

绯桃

屈大均

炎方隔岁已春华,每恨花朝不见花。yán fāng gé suì yǐ chūn huá,měi hèn huā cháo bù jiàn huā。
多谢绯桃情意好,清明开向野人家。duō xiè fēi táo qíng yì hǎo,qīng míng kāi xiàng yě rén jiā。

新竹

屈大均

烟梢露叶碧蒙茸,迸出新林尽箨龙。yān shāo lù yè bì méng rōng,bèng chū xīn lín jǐn tuò lóng。
青玉雨馀春粉少,楚辞多写墨香浓。qīng yù yǔ yú chūn fěn shǎo,chǔ cí duō xiě mò xiāng nóng。

水仙

屈大均

天暖水仙花不香,天寒香始满兰房。tiān nuǎn shuǐ xiān huā bù xiāng,tiān hán xiāng shǐ mǎn lán fáng。
生来姿性宜冰雪,却笑梅花冻欲僵。shēng lái zī xìng yí bīng xuě,què xiào méi huā dòng yù jiāng。

屈大均

青青一夕已成丝,舞向东风不自持。qīng qīng yī xī yǐ chéng sī,wǔ xiàng dōng fēng bù zì chí。
白首正愁飞絮乱,莫教如雪一枝枝。bái shǒu zhèng chóu fēi xù luàn,mò jiào rú xuě yī zhī zhī。

屈大均

一丝一缕已风流,半拂芳塘半画楼。yī sī yī lǚ yǐ fēng liú,bàn fú fāng táng bàn huà lóu。
日夕含烟复含雨,不将春色散人愁。rì xī hán yān fù hán yǔ,bù jiāng chūn sè sàn rén chóu。

屈大均

故作长条要拂人,莫教攀折向芳春。gù zuò zhǎng tiáo yào fú rén,mò jiào pān zhé xiàng fāng chūn。
怜他叶底流莺好,掩映双栖不露身。lián tā yè dǐ liú yīng hǎo,yǎn yìng shuāng qī bù lù shēn。

屈大均

已遣飞花作白蘋,又教吹絮逐香茵。yǐ qiǎn fēi huā zuò bái píng,yòu jiào chuī xù zhú xiāng yīn。
枝间娇鸟纷无数,第一流莺最恼人。zhī jiān jiāo niǎo fēn wú shù,dì yī liú yīng zuì nǎo rén。

留雁

屈大均

未到花朝已北飞,江南春色苦相违。wèi dào huā cháo yǐ běi fēi,jiāng nán chūn sè kǔ xiāng wéi。
哀笳一片风沙外,家在阴山讵忍归。āi jiā yī piàn fēng shā wài,jiā zài yīn shān jù rěn guī。

留雁

屈大均

江南亦未稻粱稀,菰米香分塞马肥。jiāng nán yì wèi dào liáng xī,gū mǐ xiāng fēn sāi mǎ féi。
春暖汀洲芳草里,无人惊起一行飞。chūn nuǎn tīng zhōu fāng cǎo lǐ,wú rén jīng qǐ yī xíng fēi。

一春

屈大均

一春寒卧拥香篝,每恨东风吹满楼。yī chūn hán wò yōng xiāng gōu,měi hèn dōng fēng chuī mǎn lóu。
故遣垂杨与垂柳,千丝万缕搅人愁。gù qiǎn chuí yáng yǔ chuí liǔ,qiān sī wàn lǚ jiǎo rén chóu。

今岁

屈大均

今岁莺花倍觉稀,春寒不肯作芳菲。jīn suì yīng huā bèi jué xī,chūn hán bù kěn zuò fāng fēi。
萋萋但长天山草,只恐边人马不肥。qī qī dàn zhǎng tiān shān cǎo,zhǐ kǒng biān rén mǎ bù féi。

春尽

屈大均

清明正是最愁时,泪作空蒙细雨丝。qīng míng zhèng shì zuì chóu shí,lèi zuò kōng méng xì yǔ sī。
春色欲寻无处所,莺花不遣恨人知。chūn sè yù xún wú chù suǒ,yīng huā bù qiǎn hèn rén zhī。