古诗词

老谷树为大风所摧诗以伤之

屈大均

谷树大数围,植时不知岁。gǔ shù dà shù wéi,zhí shí bù zhī suì。
精多作胶液,注流至根柢。jīng duō zuò jiāo yè,zhù liú zhì gēn dǐ。
斫以团丹砂,玄黄何泥泥。zhuó yǐ tuán dān shā,xuán huáng hé ní ní。
或为金石漆,脂膏苦自毙。huò wèi jīn shí qī,zhī gāo kǔ zì bì。
虫蚁所疮痏,百千以肤噬。chóng yǐ suǒ chuāng wěi,bǎi qiān yǐ fū shì。
臃肿既空心,拳曲亦流涕。yōng zhǒng jì kōng xīn,quán qū yì liú tì。
霜皮剥辱馀,虽存若蜩蜕。shuāng pí bō rǔ yú,suī cún ruò tiáo tuì。
窍穴一穿漏,枅圈无巨细。qiào xué yī chuān lòu,jī quān wú jù xì。
腹中若蜂房,蛇鼠相启闭。fù zhōng ruò fēng fáng,shé shǔ xiāng qǐ bì。
一二鼻口者,火入烟蒙翳。yī èr bí kǒu zhě,huǒ rù yān méng yì。
疾雷屡震惊,花叶多焦脆。jí léi lǚ zhèn jīng,huā yè duō jiāo cuì。
䬏䬔昨楝风,四方忽排挤。bù yú zuó liàn fēng,sì fāng hū pái jǐ。
怒呺一昼夜,柯条尚牛掣。nù xiāo yī zhòu yè,kē tiáo shàng niú chè。
雨师复掊击,参天俄失势。yǔ shī fù póu jī,cān tiān é shī shì。
朽蠹已有年,婆娑终一蹶。xiǔ dù yǐ yǒu nián,pó suō zhōng yī jué。
摧折当腰吕,寻尺若刀?。cuī zhé dāng yāo lǚ,xún chǐ ruò dāo。
崩压西邻墙,斧斤劳仆隶。bēng yā xī lín qiáng,fǔ jīn láo pū lì。
大枝劈不开,小枝竞先曳。dà zhī pī bù kāi,xiǎo zhī jìng xiān yè。
凭依惧有神,酒食陈微祭。píng yī jù yǒu shén,jiǔ shí chén wēi jì。
丧我高楼阴,炎曦无可蔽。sàng wǒ gāo lóu yīn,yán xī wú kě bì。
嘲啾绝燕雀,缠纠失萝荔。cháo jiū jué yàn què,chán jiū shī luó lì。
生身本恶木,美名蒙诟厉。shēng shēn běn è mù,měi míng méng gòu lì。
散材一何幸,与檀作兄弟。sàn cái yī hé xìng,yǔ tán zuò xiōng dì。
托身在丘园,有萚思为砺。tuō shēn zài qiū yuán,yǒu tuò sī wèi lì。
斑谷持作冠,楮桑持作币。bān gǔ chí zuò guān,chǔ sāng chí zuò bì。
所用虽皮肤,于人已有济。suǒ yòng suī pí fū,yú rén yǐ yǒu jì。
亦未苦其生,楂梨共狼戾。yì wèi kǔ qí shēng,zhā lí gòng láng lì。
本无劲挺姿,枝节多疣赘。běn wú jìn tǐng zī,zhī jié duō yóu zhuì。
菑害始香甘,蠢动乘其敝。zāi hài shǐ xiāng gān,chǔn dòng chéng qí bì。
狙猿杙亦安,岂必高名丽。jū yuán yì yì ān,qǐ bì gāo míng lì。
受命有穷时,薪蒸不遑计。shòu mìng yǒu qióng shí,xīn zhēng bù huáng jì。
培覆皆天年,萌蘖庶自卫。péi fù jiē tiān nián,méng niè shù zì wèi。
屈大均

屈大均

屈大均(1630—1696)明末清初著名学者、诗人,与陈恭尹、梁佩兰并称“岭南三大家”,有“广东徐霞客”的美称。字翁山、介子,号莱圃,汉族,广东番禺人。曾与魏耕等进行反请活动。后为僧,中年仍改儒服。诗有李白、屈原的遗风,著作多毁于雍正、乾隆两朝,后人辑有《翁山诗外》、《翁山文外》、《翁山易外》、《广东新语》及《四朝成仁录》,合称“屈沱五书”。 屈大均的作品>>

猜您喜欢

从阳曲呈邑大令

屈大均

知己相将五日留,临歧却为父兄愁。zhī jǐ xiāng jiāng wǔ rì liú,lín qí què wèi fù xiōng chóu。
从阳敢望长天幸,再得神明似细侯。cóng yáng gǎn wàng zhǎng tiān xìng,zài dé shén míng shì xì hóu。

行役

屈大均

暮年行役转凄凄,家累牵人咫尺迷。mù nián xíng yì zhuǎn qī qī,jiā lèi qiān rén zhǐ chǐ mí。
少学陶公愁稚子,长贫孺仲愧贤妻。shǎo xué táo gōng chóu zhì zi,zhǎng pín rú zhòng kuì xián qī。

屈大均

红紫争衔一片霞,香泥只向白云家。hóng zǐ zhēng xián yī piàn xiá,xiāng ní zhǐ xiàng bái yún jiā。
双双翠剪穿帘入,要掠姬人鬓上花。shuāng shuāng cuì jiǎn chuān lián rù,yào lüè jī rén bìn shàng huā。

绯桃

屈大均

炎方隔岁已春华,每恨花朝不见花。yán fāng gé suì yǐ chūn huá,měi hèn huā cháo bù jiàn huā。
多谢绯桃情意好,清明开向野人家。duō xiè fēi táo qíng yì hǎo,qīng míng kāi xiàng yě rén jiā。

新竹

屈大均

烟梢露叶碧蒙茸,迸出新林尽箨龙。yān shāo lù yè bì méng rōng,bèng chū xīn lín jǐn tuò lóng。
青玉雨馀春粉少,楚辞多写墨香浓。qīng yù yǔ yú chūn fěn shǎo,chǔ cí duō xiě mò xiāng nóng。

水仙

屈大均

天暖水仙花不香,天寒香始满兰房。tiān nuǎn shuǐ xiān huā bù xiāng,tiān hán xiāng shǐ mǎn lán fáng。
生来姿性宜冰雪,却笑梅花冻欲僵。shēng lái zī xìng yí bīng xuě,què xiào méi huā dòng yù jiāng。

屈大均

青青一夕已成丝,舞向东风不自持。qīng qīng yī xī yǐ chéng sī,wǔ xiàng dōng fēng bù zì chí。
白首正愁飞絮乱,莫教如雪一枝枝。bái shǒu zhèng chóu fēi xù luàn,mò jiào rú xuě yī zhī zhī。

屈大均

一丝一缕已风流,半拂芳塘半画楼。yī sī yī lǚ yǐ fēng liú,bàn fú fāng táng bàn huà lóu。
日夕含烟复含雨,不将春色散人愁。rì xī hán yān fù hán yǔ,bù jiāng chūn sè sàn rén chóu。

屈大均

故作长条要拂人,莫教攀折向芳春。gù zuò zhǎng tiáo yào fú rén,mò jiào pān zhé xiàng fāng chūn。
怜他叶底流莺好,掩映双栖不露身。lián tā yè dǐ liú yīng hǎo,yǎn yìng shuāng qī bù lù shēn。

屈大均

已遣飞花作白蘋,又教吹絮逐香茵。yǐ qiǎn fēi huā zuò bái píng,yòu jiào chuī xù zhú xiāng yīn。
枝间娇鸟纷无数,第一流莺最恼人。zhī jiān jiāo niǎo fēn wú shù,dì yī liú yīng zuì nǎo rén。

留雁

屈大均

未到花朝已北飞,江南春色苦相违。wèi dào huā cháo yǐ běi fēi,jiāng nán chūn sè kǔ xiāng wéi。
哀笳一片风沙外,家在阴山讵忍归。āi jiā yī piàn fēng shā wài,jiā zài yīn shān jù rěn guī。

留雁

屈大均

江南亦未稻粱稀,菰米香分塞马肥。jiāng nán yì wèi dào liáng xī,gū mǐ xiāng fēn sāi mǎ féi。
春暖汀洲芳草里,无人惊起一行飞。chūn nuǎn tīng zhōu fāng cǎo lǐ,wú rén jīng qǐ yī xíng fēi。

一春

屈大均

一春寒卧拥香篝,每恨东风吹满楼。yī chūn hán wò yōng xiāng gōu,měi hèn dōng fēng chuī mǎn lóu。
故遣垂杨与垂柳,千丝万缕搅人愁。gù qiǎn chuí yáng yǔ chuí liǔ,qiān sī wàn lǚ jiǎo rén chóu。

今岁

屈大均

今岁莺花倍觉稀,春寒不肯作芳菲。jīn suì yīng huā bèi jué xī,chūn hán bù kěn zuò fāng fēi。
萋萋但长天山草,只恐边人马不肥。qī qī dàn zhǎng tiān shān cǎo,zhǐ kǒng biān rén mǎ bù féi。

春尽

屈大均

清明正是最愁时,泪作空蒙细雨丝。qīng míng zhèng shì zuì chóu shí,lèi zuò kōng méng xì yǔ sī。
春色欲寻无处所,莺花不遣恨人知。chūn sè yù xún wú chù suǒ,yīng huā bù qiǎn hèn rén zhī。