古诗词

绿绮琴歌

屈大均

罗浮四月春泉决,流出千溪万溪雪。luó fú sì yuè chūn quán jué,liú chū qiān xī wàn xī xuě。
丰湖浩渺连空天,鸳鸯鸂鶒纷明灭。fēng hú hào miǎo lián kōng tiān,yuān yāng xī chì fēn míng miè。
主人汉代执金吾,归筑楼台半在湖。zhǔ rén hàn dài zhí jīn wú,guī zhù lóu tái bàn zài hú。
桂棹湖南邀宋玉,银筝湖北奏罗敷。guì zhào hú nán yāo sòng yù,yín zhēng hú běi zòu luó fū。
顾谓双鬟陈绿绮,一时宾客皆倾耳。gù wèi shuāng huán chén lǜ qǐ,yī shí bīn kè jiē qīng ěr。
言是中书邝子琴,珠徽如月寒光起。yán shì zhōng shū kuàng zi qín,zhū huī rú yuè hán guāng qǐ。
梅花千片断龙鳞,沉香一节烧鸾尾。méi huā qiān piàn duàn lóng lín,chén xiāng yī jié shāo luán wěi。
制自唐朝武德年,隐隐金书御玺连。zhì zì táng cháo wǔ dé nián,yǐn yǐn jīn shū yù xǐ lián。
毅皇亲向宫中选,赐与刘卿世世传。yì huáng qīn xiàng gōng zhōng xuǎn,cì yǔ liú qīng shì shì chuán。
中书乃自刘家得,似捧乌号泪沾臆。zhōng shū nǎi zì liú jiā dé,shì pěng wū hào lèi zhān yì。
珍重君王手泽馀,大弦小弦日拂拭。zhēn zhòng jūn wáng shǒu zé yú,dà xián xiǎo xián rì fú shì。
时飞纤指理南风,仿佛重华见颜色。shí fēi xiān zhǐ lǐ nán fēng,fǎng fú zhòng huá jiàn yán sè。
自从朔骑围三城,中书奉使归筹兵。zì cóng shuò qí wéi sān chéng,zhōng shū fèng shǐ guī chóu bīng。
日与元戎亲矢石,时将彩笔作戈旌。rì yǔ yuán róng qīn shǐ shí,shí jiāng cǎi bǐ zuò gē jīng。
双阙恨屯回纥马,六龙愁在亚夫营。shuāng quē hèn tún huí gē mǎ,liù lóng chóu zài yà fū yíng。
城陷中书义不辱,抱琴西向苍梧哭。chéng xiàn zhōng shū yì bù rǔ,bào qín xī xiàng cāng wú kū。
稽康既绝太平引,伯喈亦断清溪曲。jī kāng jì jué tài píng yǐn,bó jiē yì duàn qīng xī qū。
一缕肠萦寡女丝,三年血变钟山玉。yī lǚ cháng yíng guǎ nǚ sī,sān nián xuè biàn zhōng shān yù。
可怜此琴遂流落,龙唇凤嗉归沙漠。kě lián cǐ qín suì liú luò,lóng chún fèng sù guī shā mò。
蔡女胡笳相惨凄,王昭琵琶共萧索。cài nǚ hú jiā xiāng cǎn qī,wáng zhāo pí pá gòng xiāo suǒ。
叹君高义赎兹琴,黄金如山难比心。tàn jūn gāo yì shú zī qín,huáng jīn rú shān nán bǐ xīn。
我友忠魂今有托,先朝法物不同沉。wǒ yǒu zhōng hún jīn yǒu tuō,xiān cháo fǎ wù bù tóng chén。
我昔山东见翔凤,念是威皇手所弄。wǒ xī shān dōng jiàn xiáng fèng,niàn shì wēi huáng shǒu suǒ nòng。
复从太尝见赐琴,一朝开元旧供奉。fù cóng tài cháng jiàn cì qín,yī cháo kāi yuán jiù gōng fèng。
背有崇祯玉玺留,五声亡角悲民流。bèi yǒu chóng zhēn yù xǐ liú,wǔ shēng wáng jiǎo bēi mín liú。
太尝为我一挥手,呼天抢地愁复愁。tài cháng wèi wǒ yī huī shǒu,hū tiān qiǎng dì chóu fù chóu。
君是当年侍从者,出入尝陪八骏马。jūn shì dāng nián shì cóng zhě,chū rù cháng péi bā jùn mǎ。
十三官拜羽林郎,二十战酣涿鹿野。shí sān guān bài yǔ lín láng,èr shí zhàn hān zhuō lù yě。
一自龙髯不及攀,丰湖一曲遂栖闲。yī zì lóng rán bù jí pān,fēng hú yī qū suì qī xián。
乐器不同微子抱,淋铃难见上皇还。lè qì bù tóng wēi zi bào,lín líng nán jiàn shàng huáng hái。
此琴宝惜宜加厚,列朝恩在宫商间。cǐ qín bǎo xī yí jiā hòu,liè cháo ēn zài gōng shāng jiān。
安得翔凤入君手,更召太尝至窗牖。ān dé xiáng fèng rù jūn shǒu,gèng zhào tài cháng zhì chuāng yǒu。
一奏当令白鹄翔,再弹会见神龙吼。yī zòu dāng lìng bái gǔ xiáng,zài dàn huì jiàn shén lóng hǒu。
屈大均

屈大均

屈大均(1630—1696)明末清初著名学者、诗人,与陈恭尹、梁佩兰并称“岭南三大家”,有“广东徐霞客”的美称。字翁山、介子,号莱圃,汉族,广东番禺人。曾与魏耕等进行反请活动。后为僧,中年仍改儒服。诗有李白、屈原的遗风,著作多毁于雍正、乾隆两朝,后人辑有《翁山诗外》、《翁山文外》、《翁山易外》、《广东新语》及《四朝成仁录》,合称“屈沱五书”。 屈大均的作品>>

猜您喜欢

修墓

屈大均

雨滑溪山路,冲泥到墓林。yǔ huá xī shān lù,chōng ní dào mù lín。
姊归吾与汝,哀怨一何深。zǐ guī wú yǔ rǔ,āi yuàn yī hé shēn。
地饮无穷恨,天衔罔极心。dì yǐn wú qióng hèn,tiān xián wǎng jí xīn。
野棠春不发,应苦泪痕侵。yě táng chūn bù fā,yīng kǔ lèi hén qīn。

修墓

屈大均

松风发哀响,萧飒有馀悲。sōng fēng fā āi xiǎng,xiāo sà yǒu yú bēi。
岂似素冠者,猿啼无尽时。qǐ shì sù guān zhě,yuán tí wú jǐn shí。
已教雏失乳,更使叶辞枝。yǐ jiào chú shī rǔ,gèng shǐ yè cí zhī。
子母瓜今苦,真无钩带期。zi mǔ guā jīn kǔ,zhēn wú gōu dài qī。

修墓

屈大均

松为先公买,苍苍已作林。sōng wèi xiān gōng mǎi,cāng cāng yǐ zuò lín。
谁非仁孝者,忍有斧柯心。shuí fēi rén xiào zhě,rěn yǒu fǔ kē xīn。
培覆忧难久,攀号直至今。péi fù yōu nán jiǔ,pān hào zhí zhì jīn。
巢中多鹤子,累尔和哀音。cháo zhōng duō hè zi,lèi ěr hé āi yīn。

修墓

屈大均

芟草忧荆棘,蒙茏墓道侵。shān cǎo yōu jīng jí,méng lóng mù dào qīn。
雨多崩马鬣,云重失牛心。yǔ duō bēng mǎ liè,yún zhòng shī niú xīn。
自作碑辞拙,谁题笔势深。zì zuò bēi cí zhuō,shuí tí bǐ shì shēn。
先人潜德在,光曜满空林。xiān rén qián dé zài,guāng yào mǎn kōng lín。

于两大人冢旁作予生圹书示儿辈

屈大均

吾生犹有事,且莫作蜉蝣。wú shēng yóu yǒu shì,qiě mò zuò fú yóu。
骨肉未归土,衣冠先首丘。gǔ ròu wèi guī tǔ,yī guān xiān shǒu qiū。
招魂新些只,裸葬古风流。zhāo hún xīn xiē zhǐ,luǒ zàng gǔ fēng liú。
三尺依亲墓,应宽千岁忧。sān chǐ yī qīn mù,yīng kuān qiān suì yōu。

于两大人冢旁作予生圹书示儿辈

屈大均

天坠玉棺迟,斑斑沐椁宜。tiān zhuì yù guān chí,bān bān mù guǒ yí。
千年凝虎魄,四面沥松脂。qiān nián níng hǔ pò,sì miàn lì sōng zhī。
速葬伤贫窭,长号失圣慈。sù zàng shāng pín jù,zhǎng hào shī shèng cí。
为亲荐蝼蚁,吾穴莫教移。wèi qīn jiàn lóu yǐ,wú xué mò jiào yí。

于两大人冢旁作予生圹书示儿辈

屈大均

未能即蝉蜕,风露且胜秋。wèi néng jí chán tuì,fēng lù qiě shèng qiū。
速化复何恨,长生安所求。sù huà fù hé hèn,zhǎng shēng ān suǒ qiú。
九原依父母,千载作松楸。jiǔ yuán yī fù mǔ,qiān zài zuò sōng qiū。
他日薪多衣,吾归此一抔。tā rì xīn duō yī,wú guī cǐ yī póu。

于两大人冢旁作予生圹书示儿辈

屈大均

生前违孝养,死去报劬劳。shēng qián wéi xiào yǎng,sǐ qù bào qú láo。
杖几空山冷,庭闱宿草高。zhàng jǐ kōng shān lěng,tíng wéi sù cǎo gāo。
从旁作玄冢,向下即兰皋。cóng páng zuò xuán zhǒng,xiàng xià jí lán gāo。
壤树先儿辈,毋烦畚锸操。rǎng shù xiān ér bèi,wú fán běn chā cāo。

于两大人冢旁作予生圹书示儿辈

屈大均

无山堪筮宅,祔葬未违亲。wú shān kān shì zhái,fù zàng wèi wéi qīn。
幸有全归日,嗟非不朽人。xìng yǒu quán guī rì,jiē fēi bù xiǔ rén。
云开千嶂暖,水漾一溪春。yún kāi qiān zhàng nuǎn,shuǐ yàng yī xī chūn。
筑室先居此,三年待返真。zhù shì xiān jū cǐ,sān nián dài fǎn zhēn。

于两大人冢旁作予生圹书示儿辈

屈大均

子綦虽丧我,桑户尚为人。zi qí suī sàng wǒ,sāng hù shàng wèi rén。
处顺从吾适,安时任此真。chù shùn cóng wú shì,ān shí rèn cǐ zhēn。
漆园自知化,姑射且凝神。qī yuán zì zhī huà,gū shè qiě níng shén。
生圹经营早,依依为二亲。shēng kuàng jīng yíng zǎo,yī yī wèi èr qīn。

于两大人冢旁作予生圹书示儿辈

屈大均

未丧孤生质,犹存半死身。wèi sàng gū shēng zhì,yóu cún bàn sǐ shēn。
桐焦空有尾,松老欲无鳞。tóng jiāo kōng yǒu wěi,sōng lǎo yù wú lín。
沟壑难忘日,渊冰易坠人。gōu hè nán wàng rì,yuān bīng yì zhuì rén。
先茔欣得祔,免作道旁尘。xiān yíng xīn dé fù,miǎn zuò dào páng chén。

暮春村行

屈大均

水涨平桥断,微茫春渚西。shuǐ zhǎng píng qiáo duàn,wēi máng chūn zhǔ xī。
不知一片雨,添得几长溪。bù zhī yī piàn yǔ,tiān dé jǐ zhǎng xī。
渔艇渡头冷,白鸥人外低。yú tǐng dù tóu lěng,bái ōu rén wài dī。
因看木棉树,村落未曾迷。yīn kàn mù mián shù,cūn luò wèi céng mí。

暮春村行

屈大均

苍苍二三里,烟火雨中村。cāng cāng èr sān lǐ,yān huǒ yǔ zhōng cūn。
鸡犬不知处,桑麻无与言。jī quǎn bù zhī chù,sāng má wú yǔ yán。
翻嫌山气湿,未厌水声喧。fān xián shān qì shī,wèi yàn shuǐ shēng xuān。
花向牛羊落,泥香接一园。huā xiàng niú yáng luò,ní xiāng jiē yī yuán。

暮春村行

屈大均

一春愁雨湿,寒欲到清和。yī chūn chóu yǔ shī,hán yù dào qīng hé。
莺语几时好,花开何处多。yīng yǔ jǐ shí hǎo,huā kāi hé chù duō。
鱼飞惊白鹭,马牧失烟莎。yú fēi jīng bái lù,mǎ mù shī yān shā。
渔父非知己,休听鼓枻歌。yú fù fēi zhī jǐ,xiū tīng gǔ yì gē。

暮春村行

屈大均

渐近清明候,寒深积雨中。jiàn jìn qīng míng hòu,hán shēn jī yǔ zhōng。
已迟芳草绿,更滞木棉红。yǐ chí fāng cǎo lǜ,gèng zhì mù mián hóng。
水潦农人苦,豚蹄野庙同。shuǐ lǎo nóng rén kǔ,tún tí yě miào tóng。
纷纷啼布谷,尚觉稻田空。fēn fēn tí bù gǔ,shàng jué dào tián kōng。