古诗词

绿绮琴歌

屈大均

罗浮四月春泉决,流出千溪万溪雪。luó fú sì yuè chūn quán jué,liú chū qiān xī wàn xī xuě。
丰湖浩渺连空天,鸳鸯鸂鶒纷明灭。fēng hú hào miǎo lián kōng tiān,yuān yāng xī chì fēn míng miè。
主人汉代执金吾,归筑楼台半在湖。zhǔ rén hàn dài zhí jīn wú,guī zhù lóu tái bàn zài hú。
桂棹湖南邀宋玉,银筝湖北奏罗敷。guì zhào hú nán yāo sòng yù,yín zhēng hú běi zòu luó fū。
顾谓双鬟陈绿绮,一时宾客皆倾耳。gù wèi shuāng huán chén lǜ qǐ,yī shí bīn kè jiē qīng ěr。
言是中书邝子琴,珠徽如月寒光起。yán shì zhōng shū kuàng zi qín,zhū huī rú yuè hán guāng qǐ。
梅花千片断龙鳞,沉香一节烧鸾尾。méi huā qiān piàn duàn lóng lín,chén xiāng yī jié shāo luán wěi。
制自唐朝武德年,隐隐金书御玺连。zhì zì táng cháo wǔ dé nián,yǐn yǐn jīn shū yù xǐ lián。
毅皇亲向宫中选,赐与刘卿世世传。yì huáng qīn xiàng gōng zhōng xuǎn,cì yǔ liú qīng shì shì chuán。
中书乃自刘家得,似捧乌号泪沾臆。zhōng shū nǎi zì liú jiā dé,shì pěng wū hào lèi zhān yì。
珍重君王手泽馀,大弦小弦日拂拭。zhēn zhòng jūn wáng shǒu zé yú,dà xián xiǎo xián rì fú shì。
时飞纤指理南风,仿佛重华见颜色。shí fēi xiān zhǐ lǐ nán fēng,fǎng fú zhòng huá jiàn yán sè。
自从朔骑围三城,中书奉使归筹兵。zì cóng shuò qí wéi sān chéng,zhōng shū fèng shǐ guī chóu bīng。
日与元戎亲矢石,时将彩笔作戈旌。rì yǔ yuán róng qīn shǐ shí,shí jiāng cǎi bǐ zuò gē jīng。
双阙恨屯回纥马,六龙愁在亚夫营。shuāng quē hèn tún huí gē mǎ,liù lóng chóu zài yà fū yíng。
城陷中书义不辱,抱琴西向苍梧哭。chéng xiàn zhōng shū yì bù rǔ,bào qín xī xiàng cāng wú kū。
稽康既绝太平引,伯喈亦断清溪曲。jī kāng jì jué tài píng yǐn,bó jiē yì duàn qīng xī qū。
一缕肠萦寡女丝,三年血变钟山玉。yī lǚ cháng yíng guǎ nǚ sī,sān nián xuè biàn zhōng shān yù。
可怜此琴遂流落,龙唇凤嗉归沙漠。kě lián cǐ qín suì liú luò,lóng chún fèng sù guī shā mò。
蔡女胡笳相惨凄,王昭琵琶共萧索。cài nǚ hú jiā xiāng cǎn qī,wáng zhāo pí pá gòng xiāo suǒ。
叹君高义赎兹琴,黄金如山难比心。tàn jūn gāo yì shú zī qín,huáng jīn rú shān nán bǐ xīn。
我友忠魂今有托,先朝法物不同沉。wǒ yǒu zhōng hún jīn yǒu tuō,xiān cháo fǎ wù bù tóng chén。
我昔山东见翔凤,念是威皇手所弄。wǒ xī shān dōng jiàn xiáng fèng,niàn shì wēi huáng shǒu suǒ nòng。
复从太尝见赐琴,一朝开元旧供奉。fù cóng tài cháng jiàn cì qín,yī cháo kāi yuán jiù gōng fèng。
背有崇祯玉玺留,五声亡角悲民流。bèi yǒu chóng zhēn yù xǐ liú,wǔ shēng wáng jiǎo bēi mín liú。
太尝为我一挥手,呼天抢地愁复愁。tài cháng wèi wǒ yī huī shǒu,hū tiān qiǎng dì chóu fù chóu。
君是当年侍从者,出入尝陪八骏马。jūn shì dāng nián shì cóng zhě,chū rù cháng péi bā jùn mǎ。
十三官拜羽林郎,二十战酣涿鹿野。shí sān guān bài yǔ lín láng,èr shí zhàn hān zhuō lù yě。
一自龙髯不及攀,丰湖一曲遂栖闲。yī zì lóng rán bù jí pān,fēng hú yī qū suì qī xián。
乐器不同微子抱,淋铃难见上皇还。lè qì bù tóng wēi zi bào,lín líng nán jiàn shàng huáng hái。
此琴宝惜宜加厚,列朝恩在宫商间。cǐ qín bǎo xī yí jiā hòu,liè cháo ēn zài gōng shāng jiān。
安得翔凤入君手,更召太尝至窗牖。ān dé xiáng fèng rù jūn shǒu,gèng zhào tài cháng zhì chuāng yǒu。
一奏当令白鹄翔,再弹会见神龙吼。yī zòu dāng lìng bái gǔ xiáng,zài dàn huì jiàn shén lóng hǒu。
屈大均

屈大均

屈大均(1630—1696)明末清初著名学者、诗人,与陈恭尹、梁佩兰并称“岭南三大家”,有“广东徐霞客”的美称。字翁山、介子,号莱圃,汉族,广东番禺人。曾与魏耕等进行反请活动。后为僧,中年仍改儒服。诗有李白、屈原的遗风,著作多毁于雍正、乾隆两朝,后人辑有《翁山诗外》、《翁山文外》、《翁山易外》、《广东新语》及《四朝成仁录》,合称“屈沱五书”。 屈大均的作品>>

猜您喜欢

雪中陈挹苍馈酒

屈大均

故人念风雪,相送一樽来。gù rén niàn fēng xuě,xiāng sòng yī zūn lái。
是日梅花下,中闺锦瑟开。shì rì méi huā xià,zhōng guī jǐn sè kāi。
大欢惟稚子,远望正高台。dà huān wéi zhì zi,yuǎn wàng zhèng gāo tái。
期尔秦淮曲,春晴共举杯。qī ěr qín huái qū,chūn qíng gòng jǔ bēi。

题太仓张氏学山园

屈大均

城里多丘壑,名园更学山。chéng lǐ duō qiū hè,míng yuán gèng xué shān。
何来峰十二,风雨恐飞还。hé lái fēng shí èr,fēng yǔ kǒng fēi hái。
抱石云长冷,流花水不闲。bào shí yún zhǎng lěng,liú huā shuǐ bù xián。
人疑太湖上,销夏第三湾。rén yí tài hú shàng,xiāo xià dì sān wān。

题太仓张氏学山园

屈大均

先公真仲蔚,白首此经营。xiān gōng zhēn zhòng wèi,bái shǒu cǐ jīng yíng。
为养司空志,因高处士名。wèi yǎng sī kōng zhì,yīn gāo chù shì míng。
风多长化水,云白欲开晴。fēng duō zhǎng huà shuǐ,yún bái yù kāi qíng。
岩穴相勾漏,天然一石城。yán xué xiāng gōu lòu,tiān rán yī shí chéng。

题太仓张氏学山园

屈大均

天下无山水,愚公有子孙。tiān xià wú shān shuǐ,yú gōng yǒu zi sūn。
昔移石笋至,今似莲花尊。xī yí shí sǔn zhì,jīn shì lián huā zūn。
松桧干云乱,凫鸥得雨喧。sōng guì gàn yún luàn,fú ōu dé yǔ xuān。
家风高可述,不在辟疆园。jiā fēng gāo kě shù,bù zài pì jiāng yuán。

题太仓张氏学山园

屈大均

不必天风起,松多自有声。bù bì tiān fēng qǐ,sōng duō zì yǒu shēng。
谁从人籁外,最得梦魂清。shuí cóng rén lài wài,zuì dé mèng hún qīng。
果落疑冰响,梅开似月明。guǒ luò yí bīng xiǎng,méi kāi shì yuè míng。
主人馀逸兴,还与听啼莺。zhǔ rén yú yì xīng,hái yǔ tīng tí yīng。

具区山中作

屈大均

我爱鸱夷子,风流在五湖。wǒ ài chī yí zi,fēng liú zài wǔ hú。
美人留一镜,终古照三吴。měi rén liú yī jìng,zhōng gǔ zhào sān wú。
白鸟烟来去,青峰雪有无。bái niǎo yān lái qù,qīng fēng xuě yǒu wú。
梅花千万树,不觉一春孤。méi huā qiān wàn shù,bù jué yī chūn gū。

赠曹十

屈大均

有美茸城客,新多娇女篇。yǒu měi rōng chéng kè,xīn duō jiāo nǚ piān。
惠芳诗总好,织素画俱妍。huì fāng shī zǒng hǎo,zhī sù huà jù yán。
白荡三湖水,青峰九叠烟。bái dàng sān hú shuǐ,qīng fēng jiǔ dié yān。
室人同命管,纨扇世事传。shì rén tóng mìng guǎn,wán shàn shì shì chuán。

赠茅天石

屈大均

苕霅溪边客,丹青世所无。sháo zhà xī biān kè,dān qīng shì suǒ wú。
以予为屈子,因作远游图。yǐ yǔ wèi qū zi,yīn zuò yuǎn yóu tú。
旧业馀天目,新诗满太湖。jiù yè yú tiān mù,xīn shī mǎn tài hú。
繇来名下士,多半在菰芦。yáo lái míng xià shì,duō bàn zài gū lú。

绿树

屈大均

江南芳树满,色似水波鲜。jiāng nán fāng shù mǎn,sè shì shuǐ bō xiān。
一半为杨柳,风吹绿涨天。yī bàn wèi yáng liǔ,fēng chuī lǜ zhǎng tiān。
长因新叶好,益念故花妍。zhǎng yīn xīn yè hǎo,yì niàn gù huā yán。
黄鸟藏何处,声声总可怜。huáng niǎo cáng hé chù,shēng shēng zǒng kě lián。

秣陵张氏园看黄牡丹

屈大均

花亦有黄裳,移从上苑旁。huā yì yǒu huáng shang,yí cóng shàng yuàn páng。
枝枝新御气,叶叶旧天香。zhī zhī xīn yù qì,yè yè jiù tiān xiāng。
露滴成金液,风吹到玉觞。lù dī chéng jīn yè,fēng chuī dào yù shāng。
不须夸异种,此土本中央。bù xū kuā yì zhǒng,cǐ tǔ běn zhōng yāng。

雪中送人入太湖作

屈大均

采香泾太远,雪重压渔舟。cǎi xiāng jīng tài yuǎn,xuě zhòng yā yú zhōu。
暖欲洞庭去,晴先胥口留。nuǎn yù dòng tíng qù,qíng xiān xū kǒu liú。
梅花堪舍命,明月不容愁。méi huā kān shě mìng,míng yuè bù róng chóu。
一片湖山里,夷光更可求。yī piàn hú shān lǐ,yí guāng gèng kě qiú。

雪中送人入太湖作

屈大均

春寒多水雪,光入镜中无。chūn hán duō shuǐ xuě,guāng rù jìng zhōng wú。
月上花潭薄,烟含竹屿孤。yuè shàng huā tán báo,yān hán zhú yǔ gū。
香知开万树,影尚隔重湖。xiāng zhī kāi wàn shù,yǐng shàng gé zhòng hú。
白首须来往,人间此玉壶。bái shǒu xū lái wǎng,rén jiān cǐ yù hú。

寄怀王伯佐

屈大均

阴晋标双华,弘农会两河。yīn jìn biāo shuāng huá,hóng nóng huì liǎng hé。
关门春水阔,马首白云多。guān mén chūn shuǐ kuò,mǎ shǒu bái yún duō。
起舞当仙掌,归飞得凤窠。qǐ wǔ dāng xiān zhǎng,guī fēi dé fèng kē。
向来张饮地,哀乐奈君何。xiàng lái zhāng yǐn dì,āi lè nài jūn hé。

题李箕山画

屈大均

汝画匡庐好,峰峰紫翠流。rǔ huà kuāng lú hǎo,fēng fēng zǐ cuì liú。
长疑三叠水,飞虬九屏秋。zhǎng yí sān dié shuǐ,fēi qiú jiǔ píng qiū。
天与高人妙,神从太素求。tiān yǔ gāo rén miào,shén cóng tài sù qiú。
烟云挥洒去,诗卷总丹丘。yān yún huī sǎ qù,shī juǎn zǒng dān qiū。

别高氏兄弟

屈大均

隋宫落日时,相见问新辞。suí gōng luò rì shí,xiāng jiàn wèn xīn cí。
爱我雷阳曲,风流似竹枝。ài wǒ léi yáng qū,fēng liú shì zhú zhī。
月催连夕饮,花作一春期。yuè cuī lián xī yǐn,huā zuò yī chūn qī。
芳草牵人去,茫茫失所思。fāng cǎo qiān rén qù,máng máng shī suǒ sī。