古诗词

读杖人师武夷遗草因怀武夷虎啸洞诸胜

屈大均

我昔游五岳,身骑二茅龙。wǒ xī yóu wǔ yuè,shēn qí èr máo lóng。
惊风忽然起东海,日月吹落金银宫。jīng fēng hū rán qǐ dōng hǎi,rì yuè chuī luò jīn yín gōng。
愁将白发三千丈,归去朱明四百峰。chóu jiāng bái fā sān qiān zhàng,guī qù zhū míng sì bǎi fēng。
朱明洞里多仙客,饵我云母颜光泽。zhū míng dòng lǐ duō xiān kè,ěr wǒ yún mǔ yán guāng zé。
时偕玉女侍轩辕,不共安期干项籍。shí xié yù nǚ shì xuān yuán,bù gòng ān qī gàn xiàng jí。
闻钟又复证无生,足踏空王顶上行。wén zhōng yòu fù zhèng wú shēng,zú tà kōng wáng dǐng shàng xíng。
冲霄一剑如秋水,彻夜双箫响太清。chōng xiāo yī jiàn rú qiū shuǐ,chè yè shuāng xiāo xiǎng tài qīng。
饮光尊者频招手,飘然遂至凤凰城。yǐn guāng zūn zhě pín zhāo shǒu,piāo rán suì zhì fèng huáng chéng。
尊者玉毫何宛转,手把芙蓉微笑展。zūn zhě yù háo hé wǎn zhuǎn,shǒu bǎ fú róng wēi xiào zhǎn。
可怜楼上相见时,玲珑秋月珠帘卷。kě lián lóu shàng xiāng jiàn shí,líng lóng qiū yuè zhū lián juǎn。
江南乱后草离离,回首青山隗我师。jiāng nán luàn hòu cǎo lí lí,huí shǒu qīng shān kuí wǒ shī。
未将电足酬支遁,空对冰弦忆子期。wèi jiāng diàn zú chóu zhī dùn,kōng duì bīng xián yì zi qī。
当时语我武夷好,九曲清溪流浩浩。dāng shí yǔ wǒ wǔ yí hǎo,jiǔ qū qīng xī liú hào hào。
接笋峰前多紫云,飞猿岭上饶芝草。jiē sǔn fēng qián duō zǐ yún,fēi yuán lǐng shàng ráo zhī cǎo。
几度安禅在翠微,天花绕座鸟衔飞。jǐ dù ān chán zài cuì wēi,tiān huā rào zuò niǎo xián fēi。
茅户只今委苔藓,嗟予振策何时归。máo hù zhǐ jīn wěi tái xiǎn,jiē yǔ zhèn cè hé shí guī。
空读遗书开玉箧,太山颓笑伤何及。kōng dú yí shū kāi yù qiè,tài shān tuí xiào shāng hé jí。
姑射仙人不降生,茫茫天下皆臣妾。gū shè xiān rén bù jiàng shēng,máng máng tiān xià jiē chén qiè。
苏门一啸如鸾音,散入天风不可寻。sū mén yī xiào rú luán yīn,sàn rù tiān fēng bù kě xún。
凭谁寄与武夷客,会取高山流水心。píng shuí jì yǔ wǔ yí kè,huì qǔ gāo shān liú shuǐ xīn。
屈大均

屈大均

屈大均(1630—1696)明末清初著名学者、诗人,与陈恭尹、梁佩兰并称“岭南三大家”,有“广东徐霞客”的美称。字翁山、介子,号莱圃,汉族,广东番禺人。曾与魏耕等进行反请活动。后为僧,中年仍改儒服。诗有李白、屈原的遗风,著作多毁于雍正、乾隆两朝,后人辑有《翁山诗外》、《翁山文外》、《翁山易外》、《广东新语》及《四朝成仁录》,合称“屈沱五书”。 屈大均的作品>>

猜您喜欢

咏李广

屈大均

解鞍山下卧黄云,两翼从容百骑分。jiě ān shān xià wò huáng yún,liǎng yì cóng róng bǎi qí fēn。
射杀匈奴白马将,生擒不少射雕群。shè shā xiōng nú bái mǎ jiāng,shēng qín bù shǎo shè diāo qún。

咏李广

屈大均

抱儿鞭马向南飞,射杀追车绝塞归。bào ér biān mǎ xiàng nán fēi,shè shā zhuī chē jué sāi guī。
小队蓝田围猎罢,霸陵呵止不曾非。xiǎo duì lán tián wéi liè bà,bà líng hē zhǐ bù céng fēi。

咏苏武

屈大均

啮雪多年在寒沙,骆驼封上子卿家。niè xuě duō nián zài hán shā,luò tuó fēng shàng zi qīng jiā。
牛羊多受阏氏赐,复有胡姬貌似花。niú yáng duō shòu è shì cì,fù yǒu hú jī mào shì huā。

咏苏武

屈大均

咽尽旃毛及雪花,羝羊未乳敢思家。yàn jǐn zhān máo jí xuě huā,dī yáng wèi rǔ gǎn sī jiā。
紫貂蔘实真天赐,不使丁年鬓已华。zǐ diāo shēn shí zhēn tiān cì,bù shǐ dīng nián bìn yǐ huá。

咏苏武

屈大均

牛羊多谢少卿妻,于靬穹庐赐亦齐。niú yáng duō xiè shǎo qīng qī,yú qián qióng lú cì yì qí。
白首不愁归汉晚,丹青写出未央西。bái shǒu bù chóu guī hàn wǎn,dān qīng xiě chū wèi yāng xī。

咏李陵

屈大均

鞮汗山前落日催,三千剑客委黄埃。dī hàn shān qián luò rì cuī,sān qiān jiàn kè wěi huáng āi。
汉家都尉单于婿,左右阏氏起舞来。hàn jiā dōu wèi dān yú xù,zuǒ yòu è shì qǐ wǔ lái。

咏李陵

屈大均

战鼓无声夜半时,三军矢尽尺刀持。zhàn gǔ wú shēng yè bàn shí,sān jūn shǐ jǐn chǐ dāo chí。
生降暂作裨王去,欲效曹柯汉不知。shēng jiàng zàn zuò bì wáng qù,yù xiào cáo kē hàn bù zhī。

咏李陵

屈大均

一别河梁绝域分,报恩无复汉将军。yī bié hé liáng jué yù fēn,bào ēn wú fù hàn jiāng jūn。
悲歌未断丁零至,泪洒龙沙万里云。bēi gē wèi duàn dīng líng zhì,lèi sǎ lóng shā wàn lǐ yún。

广州北郊作

屈大均

朝台秋草白茫茫,化作龙堆四十霜。cháo tái qiū cǎo bái máng máng,huà zuò lóng duī sì shí shuāng。
鬼火不随风雨灭,光芒知是谷蠡王。guǐ huǒ bù suí fēng yǔ miè,guāng máng zhī shì gǔ lí wáng。

广州北郊作

屈大均

髑髅台畔几英雄,血作青燐四野中。dú lóu tái pàn jǐ yīng xióng,xuè zuò qīng lín sì yě zhōng。
鬼伯不惊魂魄毅,沙场往日共秦弓。guǐ bó bù jīng hún pò yì,shā chǎng wǎng rì gòng qín gōng。

广州北郊作

屈大均

新开蒿里战场边,白草萋萋恨骨缠。xīn kāi hāo lǐ zhàn chǎng biān,bái cǎo qī qī hèn gǔ chán。
烈士要离那有冢,伯鸾思葬素馨田。liè shì yào lí nà yǒu zhǒng,bó luán sī zàng sù xīn tián。

广州北郊作

屈大均

五岭人头岭并高,名王猎火尽山毛。wǔ lǐng rén tóu lǐng bìng gāo,míng wáng liè huǒ jǐn shān máo。
清明上巳争抛盏,十万蕃魂在白蒿。qīng míng shàng sì zhēng pāo zhǎn,shí wàn fān hún zài bái hāo。

广州北郊作

屈大均

纷纷羌妇上坟来,人哭声连鬼哭哀。fēn fēn qiāng fù shàng fén lái,rén kū shēng lián guǐ kū āi。
木叶山中魂望久,青燐肯向四楼回。mù yè shān zhōng hún wàng jiǔ,qīng lín kěn xiàng sì lóu huí。

广州北郊作

屈大均

截将山势白云回,双作丁灵得胜台。jié jiāng shān shì bái yún huí,shuāng zuò dīng líng dé shèng tái。
南塞可怜成北塞,牧羝谁在黑龙堆。nán sāi kě lián chéng běi sāi,mù dī shuí zài hēi lóng duī。

广州北郊作

屈大均

咫尺阴山接越台,夕阳吹角打围来。zhǐ chǐ yīn shān jiē yuè tái,xī yáng chuī jiǎo dǎ wéi lái。
挥鞭乱渡韸韸水,驼背佳人满紫埃。huī biān luàn dù péng péng shuǐ,tuó bèi jiā rén mǎn zǐ āi。