古诗词

读杖人师武夷遗草因怀武夷虎啸洞诸胜

屈大均

我昔游五岳,身骑二茅龙。wǒ xī yóu wǔ yuè,shēn qí èr máo lóng。
惊风忽然起东海,日月吹落金银宫。jīng fēng hū rán qǐ dōng hǎi,rì yuè chuī luò jīn yín gōng。
愁将白发三千丈,归去朱明四百峰。chóu jiāng bái fā sān qiān zhàng,guī qù zhū míng sì bǎi fēng。
朱明洞里多仙客,饵我云母颜光泽。zhū míng dòng lǐ duō xiān kè,ěr wǒ yún mǔ yán guāng zé。
时偕玉女侍轩辕,不共安期干项籍。shí xié yù nǚ shì xuān yuán,bù gòng ān qī gàn xiàng jí。
闻钟又复证无生,足踏空王顶上行。wén zhōng yòu fù zhèng wú shēng,zú tà kōng wáng dǐng shàng xíng。
冲霄一剑如秋水,彻夜双箫响太清。chōng xiāo yī jiàn rú qiū shuǐ,chè yè shuāng xiāo xiǎng tài qīng。
饮光尊者频招手,飘然遂至凤凰城。yǐn guāng zūn zhě pín zhāo shǒu,piāo rán suì zhì fèng huáng chéng。
尊者玉毫何宛转,手把芙蓉微笑展。zūn zhě yù háo hé wǎn zhuǎn,shǒu bǎ fú róng wēi xiào zhǎn。
可怜楼上相见时,玲珑秋月珠帘卷。kě lián lóu shàng xiāng jiàn shí,líng lóng qiū yuè zhū lián juǎn。
江南乱后草离离,回首青山隗我师。jiāng nán luàn hòu cǎo lí lí,huí shǒu qīng shān kuí wǒ shī。
未将电足酬支遁,空对冰弦忆子期。wèi jiāng diàn zú chóu zhī dùn,kōng duì bīng xián yì zi qī。
当时语我武夷好,九曲清溪流浩浩。dāng shí yǔ wǒ wǔ yí hǎo,jiǔ qū qīng xī liú hào hào。
接笋峰前多紫云,飞猿岭上饶芝草。jiē sǔn fēng qián duō zǐ yún,fēi yuán lǐng shàng ráo zhī cǎo。
几度安禅在翠微,天花绕座鸟衔飞。jǐ dù ān chán zài cuì wēi,tiān huā rào zuò niǎo xián fēi。
茅户只今委苔藓,嗟予振策何时归。máo hù zhǐ jīn wěi tái xiǎn,jiē yǔ zhèn cè hé shí guī。
空读遗书开玉箧,太山颓笑伤何及。kōng dú yí shū kāi yù qiè,tài shān tuí xiào shāng hé jí。
姑射仙人不降生,茫茫天下皆臣妾。gū shè xiān rén bù jiàng shēng,máng máng tiān xià jiē chén qiè。
苏门一啸如鸾音,散入天风不可寻。sū mén yī xiào rú luán yīn,sàn rù tiān fēng bù kě xún。
凭谁寄与武夷客,会取高山流水心。píng shuí jì yǔ wǔ yí kè,huì qǔ gāo shān liú shuǐ xīn。
屈大均

屈大均

屈大均(1630—1696)明末清初著名学者、诗人,与陈恭尹、梁佩兰并称“岭南三大家”,有“广东徐霞客”的美称。字翁山、介子,号莱圃,汉族,广东番禺人。曾与魏耕等进行反请活动。后为僧,中年仍改儒服。诗有李白、屈原的遗风,著作多毁于雍正、乾隆两朝,后人辑有《翁山诗外》、《翁山文外》、《翁山易外》、《广东新语》及《四朝成仁录》,合称“屈沱五书”。 屈大均的作品>>

猜您喜欢

酒熟

屈大均

空如玉乳甘难饫,不似香醪冽易醺。kōng rú yù rǔ gān nán yù,bù shì xiāng láo liè yì xūn。
却爱烧春能爽口,一杯已觉暖氤氲。què ài shāo chūn néng shuǎng kǒu,yī bēi yǐ jué nuǎn yīn yūn。

椰浆

屈大均

黄椰浆浊白椰清,味似漂醪饮亦酲。huáng yē jiāng zhuó bái yē qīng,wèi shì piāo láo yǐn yì chéng。
解渴炎天惟此物,殷勤劝客玉杯倾。jiě kě yán tiān wéi cǐ wù,yīn qín quàn kè yù bēi qīng。

潇湘曲有寄

屈大均

潇蓝湘碧总含清,两不分流最有情。xiāo lán xiāng bì zǒng hán qīng,liǎng bù fēn liú zuì yǒu qíng。
任是潇南湘亦北,潆洄终向楚王城。rèn shì xiāo nán xiāng yì běi,yíng huí zhōng xiàng chǔ wáng chéng。

送人入京

屈大均

白山冰雪黑山云,水落辽河向塞分。bái shān bīng xuě hēi shān yún,shuǐ luò liáo hé xiàng sāi fēn。
更出渝关随射猎,海青看打鴐鹅群。gèng chū yú guān suí shè liè,hǎi qīng kàn dǎ gē é qún。

白莲池

屈大均

池水含风满洞凉,麻姑旧种白莲香。chí shuǐ hán fēng mǎn dòng liáng,má gū jiù zhǒng bái lián xiāng。
笑他未有明星手,不得花开十丈长。xiào tā wèi yǒu míng xīng shǒu,bù dé huā kāi shí zhàng zhǎng。

苦雨作

屈大均

百道飞泉作檐溜,绝疑三峡倒龙湫。bǎi dào fēi quán zuò yán liū,jué yí sān xiá dào lóng jiǎo。
哀猿为尔空肠断,泪逐潺湲日夜流。āi yuán wèi ěr kōng cháng duàn,lèi zhú chán yuán rì yè liú。

苦雨作

屈大均

一春阴雨春无昼,晴暖何因见艳阳。yī chūn yīn yǔ chūn wú zhòu,qíng nuǎn hé yīn jiàn yàn yáng。
亦有莺花在烟雾,风吹不作白头香。yì yǒu yīng huā zài yān wù,fēng chuī bù zuò bái tóu xiāng。

苦雨作

屈大均

那知是雨是啼痕,沾洒衣衾冷断魂。nà zhī shì yǔ shì tí hén,zhān sǎ yī qīn lěng duàn hún。
泉下有亲寒正苦,岂知绵緤定奇温。quán xià yǒu qīn hán zhèng kǔ,qǐ zhī mián xiè dìng qí wēn。

以事偶憩单家口占奉答

屈大均

五宿黄公酒瓮旁,氤氲曲蘖不胜香。wǔ sù huáng gōng jiǔ wèng páng,yīn yūn qū niè bù shèng xiāng。
主人相劝怜衰疾,姜桂含滋未忍尝。zhǔ rén xiāng quàn lián shuāi jí,jiāng guì hán zī wèi rěn cháng。

以事偶憩单家口占奉答

屈大均

毁瘠哀予六十人,醇醪信美不沾唇。huǐ jí āi yǔ liù shí rén,chún láo xìn měi bù zhān chún。
来因儿女非无故,慈孝多惭此一身。lái yīn ér nǚ fēi wú gù,cí xiào duō cán cǐ yī shēn。

屡得友朋书札感赋

屈大均

一谢交游故国回,寒喧不断素书来。yī xiè jiāo yóu gù guó huí,hán xuān bù duàn sù shū lái。
杜陵虽有虚名好,沟壑何曾一救来。dù líng suī yǒu xū míng hǎo,gōu hè hé céng yī jiù lái。

屡得友朋书札感赋

屈大均

好是新安与武林,扶晨心似仲昭心。hǎo shì xīn ān yǔ wǔ lín,fú chén xīn shì zhòng zhāo xīn。
平生知己虽无数,二子聪明最赏音。píng shēng zhī jǐ suī wú shù,èr zi cōng míng zuì shǎng yīn。

屡得友朋书札感赋

屈大均

最早知音是阮亭,青莲不得擅仙灵。zuì zǎo zhī yīn shì ruǎn tíng,qīng lián bù dé shàn xiān líng。
九天咳唾纷珠玉,乱作飞泉下杳冥。jiǔ tiān ké tuò fēn zhū yù,luàn zuò fēi quán xià yǎo míng。

屡得友朋书札感赋

屈大均

名因锡鬯起词场,未出梅关人已香。míng yīn xī chàng qǐ cí chǎng,wèi chū méi guān rén yǐ xiāng。
遂使三闾长有后,美人香草满禺阳。suì shǐ sān lǘ zhǎng yǒu hòu,měi rén xiāng cǎo mǎn yú yáng。

屡得友朋书札感赋

屈大均

慈溪魏子是钟期,大雅遗音独尔知。cí xī wèi zi shì zhōng qī,dà yǎ yí yīn dú ěr zhī。
一自弹琴东市后,风流儒雅失吾师。yī zì dàn qín dōng shì hòu,fēng liú rú yǎ shī wú shī。