古诗词

长歌为玉龙子寿

屈大均

蒲桃美酒金叵罗,银盘堆炙高嵯峨。pú táo měi jiǔ jīn pǒ luó,yín pán duī zhì gāo cuó é。
请君酣饮当秋月,世上功名奈尔何。qǐng jūn hān yǐn dāng qiū yuè,shì shàng gōng míng nài ěr hé。
月出凉州雪海涌,琵琶羌笛闲相弄。yuè chū liáng zhōu xuě hǎi yǒng,pí pá qiāng dí xián xiāng nòng。
卫霍鹰扬自有时,荆专狗盗终何用。wèi huò yīng yáng zì yǒu shí,jīng zhuān gǒu dào zhōng hé yòng。
我有纯钩一雌雄,三金吐焰芙蓉同。wǒ yǒu chún gōu yī cí xióng,sān jīn tǔ yàn fú róng tóng。
纷纷虎豹不足刺,出天入地如飙风。fēn fēn hǔ bào bù zú cì,chū tiān rù dì rú biāo fēng。
自从搀枪犯帝阙,四渎波翻天柱折。zì cóng chān qiāng fàn dì quē,sì dú bō fān tiān zhù zhé。
包胥恸哭无人闻,勾践深冤难自雪。bāo xū tòng kū wú rén wén,gōu jiàn shēn yuān nán zì xuě。
因之游心八阵盘,奇正相生环无端。yīn zhī yóu xīn bā zhèn pán,qí zhèng xiāng shēng huán wú duān。
龙蛇变化在掌握,全师一掷非所安。lóng shé biàn huà zài zhǎng wò,quán shī yī zhì fēi suǒ ān。
狐裘蒙茸垂锦带,遨游东走邯郸外。hú qiú méng rōng chuí jǐn dài,áo yóu dōng zǒu hán dān wài。
倾家交结高阳徒,燕姬酒楼争摴蒱。qīng jiā jiāo jié gāo yáng tú,yàn jī jiǔ lóu zhēng chū pú。
千山杀气渔阳惨,五夜笳声大帐孤。qiān shān shā qì yú yáng cǎn,wǔ yè jiā shēng dà zhàng gū。
逢君沙漠至,意气相欢呼。féng jūn shā mò zhì,yì qì xiāng huān hū。
长兄张子房,小弟周亚夫。zhǎng xiōng zhāng zi fáng,xiǎo dì zhōu yà fū。
肝肠剖出如白日,太山一诺堪捐躯。gān cháng pōu chū rú bái rì,tài shān yī nuò kān juān qū。
岁月滔滔若流水,忽别江南数千里。suì yuè tāo tāo ruò liú shuǐ,hū bié jiāng nán shù qiān lǐ。
天心不肯厌□孥,世态那能留国士。tiān xīn bù kěn yàn nú,shì tài nà néng liú guó shì。
我如梅福弃妻子,蓬头垢面栖吴市。wǒ rú méi fú qì qī zi,péng tóu gòu miàn qī wú shì。
桃花春满会稽山,鼓棹南湖苍翠间。táo huā chūn mǎn huì jī shān,gǔ zhào nán hú cāng cuì jiān。
凭谁寄语鸱夷子,载取西施月下还。píng shuí jì yǔ chī yí zi,zài qǔ xī shī yuè xià hái。
西施还兮一携手,逢君忽在胥山口。xī shī hái xī yī xié shǒu,féng jūn hū zài xū shān kǒu。
衣服犹沾马汗红,风流不减虬髯秀。yī fú yóu zhān mǎ hàn hóng,fēng liú bù jiǎn qiú rán xiù。
莫嫌三十犹沉沦,夷门曾有抱关人。mò xián sān shí yóu chén lún,yí mén céng yǒu bào guān rén。
才似文渊不惜老,美如曲逆宁长贫。cái shì wén yuān bù xī lǎo,měi rú qū nì níng zhǎng pín。
看花且乘青雀舫,朝斗且戴华阳巾。kàn huā qiě chéng qīng què fǎng,cháo dòu qiě dài huá yáng jīn。
悬黎追琢始成器,豫章郁结方有神。xuán lí zhuī zuó shǐ chéng qì,yù zhāng yù jié fāng yǒu shén。
天生我技能穿杨,时来三箭谁能当。tiān shēng wǒ jì néng chuān yáng,shí lái sān jiàn shuí néng dāng。
汉贼繇来不两立,男儿岂必封侯王。hàn zéi yáo lái bù liǎng lì,nán ér qǐ bì fēng hóu wáng。
瓶中况有丹砂在,只须功成便翱翔。píng zhōng kuàng yǒu dān shā zài,zhǐ xū gōng chéng biàn áo xiáng。
屈大均

屈大均

屈大均(1630—1696)明末清初著名学者、诗人,与陈恭尹、梁佩兰并称“岭南三大家”,有“广东徐霞客”的美称。字翁山、介子,号莱圃,汉族,广东番禺人。曾与魏耕等进行反请活动。后为僧,中年仍改儒服。诗有李白、屈原的遗风,著作多毁于雍正、乾隆两朝,后人辑有《翁山诗外》、《翁山文外》、《翁山易外》、《广东新语》及《四朝成仁录》,合称“屈沱五书”。 屈大均的作品>>

猜您喜欢

送汪扶晨奉吴山大师灵龛返葬黄山

屈大均

精爽应随轩后去,云霄一路拾龙髯。jīng shuǎng yīng suí xuān hòu qù,yún xiāo yī lù shí lóng rán。
未应列在高僧传,公是郎官后孝廉。wèi yīng liè zài gāo sēng chuán,gōng shì láng guān hòu xiào lián。

送汪扶晨奉吴山大师灵龛返葬黄山

屈大均

轩辕宫阙在黄山,万丈丹梯尔重攀。xuān yuán gōng quē zài huáng shān,wàn zhàng dān tī ěr zhòng pān。
石匣故应收舍利,遗书还与散人间。shí xiá gù yīng shōu shě lì,yí shū hái yǔ sàn rén jiān。

金陵送蓝子

屈大均

故园荔子正鲜红,汝返闽中我粤中。gù yuán lì zi zhèng xiān hóng,rǔ fǎn mǐn zhōng wǒ yuè zhōng。
此地杨梅那得似,荷花虽好酒樽空。cǐ dì yáng méi nà dé shì,hé huā suī hǎo jiǔ zūn kōng。

金陵送蓝子

屈大均

秣陵为客总途穷,才技如君恨太工。mò líng wèi kè zǒng tú qióng,cái jì rú jūn hèn tài gōng。
自昔黄金天最爱,艰难不肯与英雄。zì xī huáng jīn tiān zuì ài,jiān nán bù kěn yǔ yīng xióng。

题吴季六所画黄山松

屈大均

奇绝黄山吴季六,画松不画直松看。qí jué huáng shān wú jì liù,huà sōng bù huà zhí sōng kàn。
四松最是黄山怪,长使人来毛骨寒。sì sōng zuì shì huáng shān guài,zhǎng shǐ rén lái máo gǔ hán。

题吴季六所画黄山松

屈大均

三十六峰松尽眠,一峰峰有一松缠。sān shí liù fēng sōng jǐn mián,yī fēng fēng yǒu yī sōng chán。
松枝不比松身短,十丈横飞渡水烟。sōng zhī bù bǐ sōng shēn duǎn,shí zhàng héng fēi dù shuǐ yān。

题吴季六所画黄山松

屈大均

株株穿石土膏无,瘦尽蛟龙石作肤。zhū zhū chuān shí tǔ gāo wú,shòu jǐn jiāo lóng shí zuò fū。
画出已令山鬼泣,不须黄海作全图。huà chū yǐ lìng shān guǐ qì,bù xū huáng hǎi zuò quán tú。

题吴季六所画黄山松

屈大均

撄石孥云尽偃松,一松飞去接前峰。yīng shí nú yún jǐn yǎn sōng,yī sōng fēi qù jiē qián fēng。
游人不觉石梁断,扶过溪南惊卧龙。yóu rén bù jué shí liáng duàn,fú guò xī nán jīng wò lóng。

题吴季六所画黄山松

屈大均

熊罴多力不如君,曾向沙场作虎贲。xióng pí duō lì bù rú jūn,céng xiàng shā chǎng zuò hǔ bēn。
战败不愁无矢刃,奇松拔取扫千军。zhàn bài bù chóu wú shǐ rèn,qí sōng bá qǔ sǎo qiān jūn。

题吴季六所画黄山松

屈大均

山木阴森古穴边,汝驱虓虎出飞泉。shān mù yīn sēn gǔ xué biān,rǔ qū xiāo hǔ chū fēi quán。
画来三叠庐山似,更有虬松怒上天。huà lái sān dié lú shān shì,gèng yǒu qiú sōng nù shàng tiān。

题吴季六所画黄山松

屈大均

松松费尽熊罴力,画取黄山万树来。sōng sōng fèi jǐn xióng pí lì,huà qǔ huáng shān wàn shù lái。
双腕可怜如此用,丹青深隐冠军才。shuāng wàn kě lián rú cǐ yòng,dān qīng shēn yǐn guān jūn cái。

题吴季六所画黄山松

屈大均

龙颠虎倒在峰峰,尽是将军汉代松。lóng diān hǔ dào zài fēng fēng,jǐn shì jiāng jūn hàn dài sōng。
鳞甲不妨三寸厚,耐他冰雪过玄冬。lín jiǎ bù fáng sān cùn hòu,nài tā bīng xuě guò xuán dōng。

题吴季六所画黄山松

屈大均

看君身亦一长松,生长黄山石壁重。kàn jūn shēn yì yī zhǎng sōng,shēng zhǎng huáng shān shí bì zhòng。
放笔可能为直干,千寻撑起玉芙蓉。fàng bǐ kě néng wèi zhí gàn,qiān xún chēng qǐ yù fú róng。

题吴季六所画黄山松

屈大均

瘦尽徒劳石髓滋,时时看似一峰欹。shòu jǐn tú láo shí suǐ zī,shí shí kàn shì yī fēng yī。
女萝乱挂无空处,画出应教山鬼疑。nǚ luó luàn guà wú kōng chù,huà chū yīng jiào shān guǐ yí。

严子陵

屈大均

梅市仙人是妇翁,垂竿不愧逸民风。méi shì xiān rén shì fù wēng,chuí gān bù kuì yì mín fēng。
富春江上台千尺,长为君王峙碧空。fù chūn jiāng shàng tái qiān chǐ,zhǎng wèi jūn wáng zhì bì kōng。