古诗词

客山阴赠二祁子

屈大均

君家楼阁鉴湖边,杨柳千条春色妍。jūn jiā lóu gé jiàn hú biān,yáng liǔ qiān tiáo chūn sè yán。
疏牖朝开射的雪,空帘暮卷香垆烟。shū yǒu cháo kāi shè de xuě,kōng lián mù juǎn xiāng lú yān。
闲拥牙签披万卷,小谢风流诗更善。xián yōng yá qiān pī wàn juǎn,xiǎo xiè fēng liú shī gèng shàn。
可怜初日吐芙蓉,更有澄江飞白练。kě lián chū rì tǔ fú róng,gèng yǒu chéng jiāng fēi bái liàn。
我从罗浮万里来,逢君文采一徘徊。wǒ cóng luó fú wàn lǐ lái,féng jūn wén cǎi yī pái huái。
天上雪花那有蒂,云中玉镜不安台。tiān shàng xuě huā nà yǒu dì,yún zhōng yù jìng bù ān tái。
相留暂向祗园住,正是中丞殉节处。xiāng liú zàn xiàng zhī yuán zhù,zhèng shì zhōng chéng xùn jié chù。
碧水含秋似汨罗,黄金布地同玄度。bì shuǐ hán qiū shì mì luó,huáng jīn bù dì tóng xuán dù。
樱桃开遍画栏杆,挥麈鸣琴兴未残。yīng táo kāi biàn huà lán gān,huī zhǔ míng qín xīng wèi cán。
半山每答猿公啸,千仞将联凤鸟翰。bàn shān měi dá yuán gōng xiào,qiān rèn jiāng lián fèng niǎo hàn。
凤鸟高飞何所止,金陵宫阙五云起。fèng niǎo gāo fēi hé suǒ zhǐ,jīn líng gōng quē wǔ yún qǐ。
一鸣素水降真人,再鸣留侯遇松子。yī míng sù shuǐ jiàng zhēn rén,zài míng liú hóu yù sōng zi。
屈大均

屈大均

屈大均(1630—1696)明末清初著名学者、诗人,与陈恭尹、梁佩兰并称“岭南三大家”,有“广东徐霞客”的美称。字翁山、介子,号莱圃,汉族,广东番禺人。曾与魏耕等进行反请活动。后为僧,中年仍改儒服。诗有李白、屈原的遗风,著作多毁于雍正、乾隆两朝,后人辑有《翁山诗外》、《翁山文外》、《翁山易外》、《广东新语》及《四朝成仁录》,合称“屈沱五书”。 屈大均的作品>>

猜您喜欢

对梅

屈大均

荣落虽无意,馨香亦有时。róng luò suī wú yì,xīn xiāng yì yǒu shí。
开从长至候,万物未曾知。kāi cóng zhǎng zhì hòu,wàn wù wèi céng zhī。

对梅

屈大均

冰以寒风壮,春从何处寻。bīng yǐ hán fēng zhuàng,chūn cóng hé chù xún。
梅花知最早,天地此时心。méi huā zhī zuì zǎo,tiān dì cǐ shí xīn。

对梅

屈大均

南国虽无雪,纷纷在鬓丝。nán guó suī wú xuě,fēn fēn zài bìn sī。
梅花吾与汝,同是白头时。méi huā wú yǔ rǔ,tóng shì bái tóu shí。

对梅

屈大均

香是美人心,因风寄竹林。xiāng shì měi rén xīn,yīn fēng jì zhú lín。
定知云卧者,为我弄清琴。dìng zhī yún wò zhě,wèi wǒ nòng qīng qín。

对梅

屈大均

寂寂空林里,花开若有人。jì jì kōng lín lǐ,huā kāi ruò yǒu rén。
夜深枝上鸟,惊出月光频。yè shēn zhī shàng niǎo,jīng chū yuè guāng pín。

对梅

屈大均

花蒂虽云弱,凝冰冻不飞。huā dì suī yún ruò,níng bīng dòng bù fēi。
春风最相惜,吹上美人衣。chūn fēng zuì xiāng xī,chuī shàng měi rén yī。

对梅

屈大均

绿萼晴难吐,黄须冻易凝。lǜ è qíng nán tǔ,huáng xū dòng yì níng。
莫教飞入掌,一点亦春冰。mò jiào fēi rù zhǎng,yī diǎn yì chūn bīng。

对梅

屈大均

花含太古雪,一片已寒人。huā hán tài gǔ xuě,yī piàn yǐ hán rén。
不是馨香绝,如何答好春。bù shì xīn xiāng jué,rú hé dá hǎo chūn。

对梅

屈大均

一夕春风动,花开自不知。yī xī chūn fēng dòng,huā kāi zì bù zhī。
无人从太古,识得未香时。wú rén cóng tài gǔ,shí dé wèi xiāng shí。

对梅

屈大均

不是冲寒放,春风岂有香。bù shì chōng hán fàng,chūn fēng qǐ yǒu xiāng。
众芳犹混沌,吐萼待三阳。zhòng fāng yóu hùn dùn,tǔ è dài sān yáng。

对梅

屈大均

叶尽花全发,枝枝透月明。yè jǐn huā quán fā,zhī zhī tòu yuè míng。
影从人外散,香以夜来清。yǐng cóng rén wài sàn,xiāng yǐ yè lái qīng。

对梅

屈大均

夜半开还阖,天心在一花。yè bàn kāi hái hé,tiān xīn zài yī huā。
香从元气出,独自作春华。xiāng cóng yuán qì chū,dú zì zuò chūn huá。

对梅

屈大均

独坐忘清昼,香微易入神。dú zuò wàng qīng zhòu,xiāng wēi yì rù shén。
不须开万蕊,已得太和真。bù xū kāi wàn ruǐ,yǐ dé tài hé zhēn。

对梅

屈大均

欲折枝高出,烟凝望欲空。yù zhé zhī gāo chū,yān níng wàng yù kōng。
光生三径月,香作一林风。guāng shēng sān jìng yuè,xiāng zuò yī lín fēng。

对梅

屈大均

天寒香更发,花定不知寒。tiān hán xiāng gèng fā,huā dìng bù zhī hán。
多谢风兼雪,吹花透肺肝。duō xiè fēng jiān xuě,chuī huā tòu fèi gān。