古诗词

老树歌为蒋少参寿

屈大均

少参堂侧有老树,似榕非榕榕所寓。shǎo cān táng cè yǒu lǎo shù,shì róng fēi róng róng suǒ yù。
叶叶含苞如木笔,叶开忽似花争吐。yè yè hán bāo rú mù bǐ,yè kāi hū shì huā zhēng tǔ。
花亦非花花不如,红浅绿深带膏露。huā yì fēi huā huā bù rú,hóng qiǎn lǜ shēn dài gāo lù。
千万根须作一身,虎倒龙颠应有故。qiān wàn gēn xū zuò yī shēn,hǔ dào lóng diān yīng yǒu gù。
我公构宇轮囷下,日见柯条出烟雾。wǒ gōng gòu yǔ lún qūn xià,rì jiàn kē tiáo chū yān wù。
公馀一日三摩挲,时遣词人竞题赋。gōng yú yī rì sān mó sā,shí qiǎn cí rén jìng tí fù。
拥肿不知大几抱,朔雪炎霜自朝暮。yōng zhǒng bù zhī dà jǐ bào,shuò xuě yán shuāng zì cháo mù。
青牛变化已多年,白鹤巢栖宁有数。qīng niú biàn huà yǐ duō nián,bái hè cháo qī níng yǒu shù。
尉佗城中古木少,除却菩提应独步。wèi tuó chéng zhōng gǔ mù shǎo,chú què pú tí yīng dú bù。
越人以此为甘棠,一叶一枝孺子慕。yuè rén yǐ cǐ wèi gān táng,yī yè yī zhī rú zi mù。
公之先公所根本,南海一株磐石固。gōng zhī xiān gōng suǒ gēn běn,nán hǎi yī zhū pán shí gù。
百年父老已汤沐,万古神灵定呵护。bǎi nián fù lǎo yǐ tāng mù,wàn gǔ shén líng dìng hē hù。
霜威尚带西台柏,匠石森然不敢顾。shuāng wēi shàng dài xī tái bǎi,jiàng shí sēn rán bù gǎn gù。
五岭凭兹作梁栋,望似丘山阴四布。wǔ lǐng píng zī zuò liáng dòng,wàng shì qiū shān yīn sì bù。
吐纳精华日影中,元气茫茫各奔赴。tǔ nà jīng huá rì yǐng zhōng,yuán qì máng máng gè bēn fù。
膏流金玉总堪饵,腹有文章长不蠹。gāo liú jīn yù zǒng kān ěr,fù yǒu wén zhāng zhǎng bù dù。
天南奇树罕人知,木棉千尺虚当路。tiān nán qí shù hǎn rén zhī,mù mián qiān chǐ xū dāng lù。
桢干因君益大春,剪拜恐为雷雨怒。zhēn gàn yīn jūn yì dà chūn,jiǎn bài kǒng wèi léi yǔ nù。
屈大均

屈大均

屈大均(1630—1696)明末清初著名学者、诗人,与陈恭尹、梁佩兰并称“岭南三大家”,有“广东徐霞客”的美称。字翁山、介子,号莱圃,汉族,广东番禺人。曾与魏耕等进行反请活动。后为僧,中年仍改儒服。诗有李白、屈原的遗风,著作多毁于雍正、乾隆两朝,后人辑有《翁山诗外》、《翁山文外》、《翁山易外》、《广东新语》及《四朝成仁录》,合称“屈沱五书”。 屈大均的作品>>

猜您喜欢

对梅

屈大均

荣落虽无意,馨香亦有时。róng luò suī wú yì,xīn xiāng yì yǒu shí。
开从长至候,万物未曾知。kāi cóng zhǎng zhì hòu,wàn wù wèi céng zhī。

对梅

屈大均

冰以寒风壮,春从何处寻。bīng yǐ hán fēng zhuàng,chūn cóng hé chù xún。
梅花知最早,天地此时心。méi huā zhī zuì zǎo,tiān dì cǐ shí xīn。

对梅

屈大均

南国虽无雪,纷纷在鬓丝。nán guó suī wú xuě,fēn fēn zài bìn sī。
梅花吾与汝,同是白头时。méi huā wú yǔ rǔ,tóng shì bái tóu shí。

对梅

屈大均

香是美人心,因风寄竹林。xiāng shì měi rén xīn,yīn fēng jì zhú lín。
定知云卧者,为我弄清琴。dìng zhī yún wò zhě,wèi wǒ nòng qīng qín。

对梅

屈大均

寂寂空林里,花开若有人。jì jì kōng lín lǐ,huā kāi ruò yǒu rén。
夜深枝上鸟,惊出月光频。yè shēn zhī shàng niǎo,jīng chū yuè guāng pín。

对梅

屈大均

花蒂虽云弱,凝冰冻不飞。huā dì suī yún ruò,níng bīng dòng bù fēi。
春风最相惜,吹上美人衣。chūn fēng zuì xiāng xī,chuī shàng měi rén yī。

对梅

屈大均

绿萼晴难吐,黄须冻易凝。lǜ è qíng nán tǔ,huáng xū dòng yì níng。
莫教飞入掌,一点亦春冰。mò jiào fēi rù zhǎng,yī diǎn yì chūn bīng。

对梅

屈大均

花含太古雪,一片已寒人。huā hán tài gǔ xuě,yī piàn yǐ hán rén。
不是馨香绝,如何答好春。bù shì xīn xiāng jué,rú hé dá hǎo chūn。

对梅

屈大均

一夕春风动,花开自不知。yī xī chūn fēng dòng,huā kāi zì bù zhī。
无人从太古,识得未香时。wú rén cóng tài gǔ,shí dé wèi xiāng shí。

对梅

屈大均

不是冲寒放,春风岂有香。bù shì chōng hán fàng,chūn fēng qǐ yǒu xiāng。
众芳犹混沌,吐萼待三阳。zhòng fāng yóu hùn dùn,tǔ è dài sān yáng。

对梅

屈大均

叶尽花全发,枝枝透月明。yè jǐn huā quán fā,zhī zhī tòu yuè míng。
影从人外散,香以夜来清。yǐng cóng rén wài sàn,xiāng yǐ yè lái qīng。

对梅

屈大均

夜半开还阖,天心在一花。yè bàn kāi hái hé,tiān xīn zài yī huā。
香从元气出,独自作春华。xiāng cóng yuán qì chū,dú zì zuò chūn huá。

对梅

屈大均

独坐忘清昼,香微易入神。dú zuò wàng qīng zhòu,xiāng wēi yì rù shén。
不须开万蕊,已得太和真。bù xū kāi wàn ruǐ,yǐ dé tài hé zhēn。

对梅

屈大均

欲折枝高出,烟凝望欲空。yù zhé zhī gāo chū,yān níng wàng yù kōng。
光生三径月,香作一林风。guāng shēng sān jìng yuè,xiāng zuò yī lín fēng。

对梅

屈大均

天寒香更发,花定不知寒。tiān hán xiāng gèng fā,huā dìng bù zhī hán。
多谢风兼雪,吹花透肺肝。duō xiè fēng jiān xuě,chuī huā tòu fèi gān。