古诗词

王不庵作卧龙松歌为予寿诗以酬之

屈大均

黄山山上多怪松,半生石笋半芙蓉。huáng shān shān shàng duō guài sōng,bàn shēng shí sǔn bàn fú róng。
芙蓉石笋亦松变,有一不变为卧龙。fú róng shí sǔn yì sōng biàn,yǒu yī bù biàn wèi wò lóng。
龙本无形以神化,真形往往与松同。lóng běn wú xíng yǐ shén huà,zhēn xíng wǎng wǎng yǔ sōng tóng。
龙之隐者但高卧,人不见龙见髯翁。lóng zhī yǐn zhě dàn gāo wò,rén bù jiàn lóng jiàn rán wēng。
髯翁鳞甲多怒决,柯如苍铜枝屈铁。rán wēng lín jiǎ duō nù jué,kē rú cāng tóng zhī qū tiě。
引根十丈始作干,干虽千年似萌蘖。yǐn gēn shí zhàng shǐ zuò gàn,gàn suī qiān nián shì méng niè。
霹雳横将偃盖倾,蛟螭争向轮囷结。pī lì héng jiāng yǎn gài qīng,jiāo chī zhēng xiàng lún qūn jié。
夜光有火出空心,日炙多膏流断节。yè guāng yǒu huǒ chū kōng xīn,rì zhì duō gāo liú duàn jié。
一枝一干一尺蠖,求信且复依岩穴。yī zhī yī gàn yī chǐ huò,qiú xìn qiě fù yī yán xué。
山僧写图贻我看,王子作歌含凄咽。shān sēng xiě tú yí wǒ kàn,wáng zi zuò gē hán qī yàn。
尺寸得空自盘攫,纵横穿土苦羁绁。chǐ cùn dé kōng zì pán jué,zòng héng chuān tǔ kǔ jī xiè。
峨峨千尺乃无势,幸因奇丑免摧折。é é qiān chǐ nǎi wú shì,xìng yīn qí chǒu miǎn cuī zhé。
五鬣短短少波涛,声似风雷畜未泄。wǔ liè duǎn duǎn shǎo bō tāo,shēng shì fēng léi chù wèi xiè。
苦心爱此一树怪,自少摩挲至大耋。kǔ xīn ài cǐ yī shù guài,zì shǎo mó sā zhì dà dié。
蹒跚尚有尊足存,支离乃是鬼神设。pán shān shàng yǒu zūn zú cún,zhī lí nǎi shì guǐ shén shè。
臃肿何须规矩中,斧柯且喜薪蒸绝。yōng zhǒng hé xū guī jǔ zhōng,fǔ kē qiě xǐ xīn zhēng jué。
虽然久垫非泥蟠,撑出丹崖作遗孑。suī rán jiǔ diàn fēi ní pán,chēng chū dān yá zuò yí jié。
石破天惊自小时,后凋凭尔存孤蘖。shí pò tiān jīng zì xiǎo shí,hòu diāo píng ěr cún gū niè。
本是轩皇昔所种,平泽至今乍明灭。běn shì xuān huáng xī suǒ zhǒng,píng zé zhì jīn zhà míng miè。
当年且战且学仙,霜根留得玄黄血。dāng nián qiě zhàn qiě xué xiān,shuāng gēn liú dé xuán huáng xuè。
灌溉颇用朱砂泉,滋润微凝太古雪。guàn gài pǒ yòng zhū shā quán,zī rùn wēi níng tài gǔ xuě。
浮丘无力治拘挛,容成有意引寥泬。fú qiū wú lì zhì jū luán,róng chéng yǒu yì yǐn liáo jué。
黄山诸松此最古,儿孙万万丹台列。huáng shān zhū sōng cǐ zuì gǔ,ér sūn wàn wàn dān tái liè。
卧者天渊自高深,立者栋梁久颠蹶。wò zhě tiān yuān zì gāo shēn,lì zhě dòng liáng jiǔ diān jué。
君指此松为予寿,意在不材能蹩躠。jūn zhǐ cǐ sōng wèi yǔ shòu,yì zài bù cái néng bié sǎ。
蝼蚁频容蚀茯苓,藤萝一任为瓜瓞。lóu yǐ pín róng shí fú líng,téng luó yī rèn wèi guā dié。
松黄落地成古苔,松子满天低可缀。sōng huáng luò dì chéng gǔ tái,sōng zi mǎn tiān dī kě zhuì。
君在黄山亦一松,莫教化石存榾柮。jūn zài huáng shān yì yī sōng,mò jiào huà shí cún gǔ duò。
一松孤作老人峰,秦汉来封久不屑。yī sōng gū zuò lǎo rén fēng,qín hàn lái fēng jiǔ bù xiè。
卧龙复有扰龙好,缭绕数峰出巀嵲。wò lóng fù yǒu rǎo lóng hǎo,liáo rào shù fēng chū jié niè。
一松飞作天生桥,一松倒生更奇谲。yī sōng fēi zuò tiān shēng qiáo,yī sōng dào shēng gèng qí jué。
烦君添作四松图,置我松间长用拙。fán jūn tiān zuò sì sōng tú,zhì wǒ sōng jiān zhǎng yòng zhuō。
屈大均

屈大均

屈大均(1630—1696)明末清初著名学者、诗人,与陈恭尹、梁佩兰并称“岭南三大家”,有“广东徐霞客”的美称。字翁山、介子,号莱圃,汉族,广东番禺人。曾与魏耕等进行反请活动。后为僧,中年仍改儒服。诗有李白、屈原的遗风,著作多毁于雍正、乾隆两朝,后人辑有《翁山诗外》、《翁山文外》、《翁山易外》、《广东新语》及《四朝成仁录》,合称“屈沱五书”。 屈大均的作品>>

猜您喜欢

秋日书怀

屈大均

愁中宜日短,病里爱天寒。chóu zhōng yí rì duǎn,bìng lǐ ài tiān hán。
白雁冬方听,黄花腊始看。bái yàn dōng fāng tīng,huáng huā là shǐ kàn。
故人频涕泪,知己又凋残。gù rén pín tì lèi,zhī jǐ yòu diāo cán。
努力支长夜,床帷未敢安。nǔ lì zhī zhǎng yè,chuáng wéi wèi gǎn ān。

布席

屈大均

布席劳贫女,馀光乞彼姝。bù xí láo pín nǚ,yú guāng qǐ bǐ shū。
自怜颜色少,不嫁即罗敷。zì lián yán sè shǎo,bù jià jí luó fū。
蓬垢羞膏沐,清狂笑酒垆。péng gòu xiū gāo mù,qīng kuáng xiào jiǔ lú。
白头吟莫苦,意气古来无。bái tóu yín mò kǔ,yì qì gǔ lái wú。

布席

屈大均

彼美东邻子,频歌弃妇篇。bǐ měi dōng lín zi,pín gē qì fù piān。
昭阳曾几日,永苍已经年。zhāo yáng céng jǐ rì,yǒng cāng yǐ jīng nián。
杨柳徒多絮,芙蓉自少莲。yáng liǔ tú duō xù,fú róng zì shǎo lián。
不如若耶上,终老绿苔边。bù rú ruò yé shàng,zhōng lǎo lǜ tái biān。

读吴野人东淘集

屈大均

东淘诗太苦,总作断肠声。dōng táo shī tài kǔ,zǒng zuò duàn cháng shēng。
不是子鹃鸟,谁能知此情。bù shì zi juān niǎo,shuí néng zhī cǐ qíng。
哀猿相叫啸,落月林分明。āi yuán xiāng jiào xiào,luò yuè lín fēn míng。
夜夜同凄绝,教人白发生。yè yè tóng qī jué,jiào rén bái fā shēng。

读吴野人东淘集

屈大均

江南与江北,秋总在君家。jiāng nán yǔ jiāng běi,qiū zǒng zài jūn jiā。
一片萧条意,含阴作海霞。yī piàn xiāo tiáo yì,hán yīn zuò hǎi xiá。
何须云际雁,不必雨中花。hé xū yún jì yàn,bù bì yǔ zhōng huā。
已自堪肠绝,声声入暮笳。yǐ zì kān cháng jué,shēng shēng rù mù jiā。

金鱼池和人

屈大均

槐柳天坛下,朱明暑气蒸。huái liǔ tiān tán xià,zhū míng shǔ qì zhēng。
银灯烧夜月,铜碗卖春冰。yín dēng shāo yè yuè,tóng wǎn mài chūn bīng。
苏合裘初解,芙蓉舫可乘。sū hé qiú chū jiě,fú róng fǎng kě chéng。
美人油壁至,多自越西陵。měi rén yóu bì zhì,duō zì yuè xī líng。

哭顾亭林处士

屈大均

雁门相送后,秋色满边城。yàn mén xiāng sòng hòu,qiū sè mǎn biān chéng。
白日惟知暮,寒天讵肯明。bái rì wéi zhī mù,hán tiān jù kěn míng。
才分南北路,便有死生情。cái fēn nán běi lù,biàn yǒu sǐ shēng qíng。
皓首悲难待,黄河忽已清。hào shǒu bēi nán dài,huáng hé hū yǐ qīng。

闻蓝子谈武夷折笋隐屏之胜有作

屈大均

折笋愁将折,飞梯恐遂飞。zhé sǔn chóu jiāng zhé,fēi tī kǒng suì fēi。
峰随九水落,云作一天围。fēng suí jiǔ shuǐ luò,yún zuò yī tiān wéi。
山鬼秋多啸,羽人寒未归。shān guǐ qiū duō xiào,yǔ rén hán wèi guī。
他年三十六,勿使一峰违。tā nián sān shí liù,wù shǐ yī fēng wéi。

寄赠武进陈古民丈

屈大均

令子称高逸,家临白鹤溪。lìng zi chēng gāo yì,jiā lín bái hè xī。
有时从地肺,潜出洞庭西。yǒu shí cóng dì fèi,qián chū dòng tíng xī。
书画松江似,风流董氏齐。shū huà sōng jiāng shì,fēng liú dǒng shì qí。
岕茶亲制就,壶向二泉提。jiè chá qīn zhì jiù,hú xiàng èr quán tí。

后嘉鱼诗

屈大均

去岁嵩台下,同人总在兹。qù suì sōng tái xià,tóng rén zǒng zài zī。
嘉鱼惊入馔,端水喜流澌。jiā yú jīng rù zhuàn,duān shuǐ xǐ liú sī。
石室梅开候,羚羊雪积时。shí shì méi kāi hòu,líng yáng xuě jī shí。
玉盘分幕府,饮御重相期。yù pán fēn mù fǔ,yǐn yù zhòng xiāng qī。

后嘉鱼诗

屈大均

南有惟湘峡,兼之杨柳沙。nán yǒu wéi xiāng xiá,jiān zhī yáng liǔ shā。
味甘因石乳,色好似苔花。wèi gān yīn shí rǔ,sè hǎo shì tái huā。
出每乘深雾,来如漾片霞。chū měi chéng shēn wù,lái rú yàng piàn xiá。
今年风日暖,富有是渔家。jīn nián fēng rì nuǎn,fù yǒu shì yú jiā。

后嘉鱼诗

屈大均

风暖出岩穴,浮游大小湘。fēng nuǎn chū yán xué,fú yóu dà xiǎo xiāng。
今年炎雪少,更见锦鳞长。jīn nián yán xuě shǎo,gèng jiàn jǐn lín zhǎng。
十里行厨满,三时下箸香。shí lǐ xíng chú mǎn,sān shí xià zhù xiāng。
重唇似滦鲫,北客未曾尝。zhòng chún shì luán jì,běi kè wèi céng cháng。

后嘉鱼诗

屈大均

天寒齐出穴,一一峡门东。tiān hán qí chū xué,yī yī xiá mén dōng。
水上餐南雾,岩间避北风。shuǐ shàng cān nán wù,yán jiān bì běi fēng。
忽教珠市满,频使玉盘空。hū jiào zhū shì mǎn,pín shǐ yù pán kōng。
疍女金钱数,纷纷舴锰中。dàn nǚ jīn qián shù,fēn fēn zé měng zhōng。

后嘉鱼诗

屈大均

丙穴即端溪,朝来出水齐。bǐng xué jí duān xī,cháo lái chū shuǐ qí。
长随渔父去,每恐白云迷。zhǎng suí yú fù qù,měi kǒng bái yún mí。
锦石山之下,羚羊峡以西。jǐn shí shān zhī xià,líng yáng xiá yǐ xī。
一冬无所事,笭箵只亲携。yī dōng wú suǒ shì,líng xīng zhǐ qīn xié。

后嘉鱼诗

屈大均

客邸频留客,嘉鱼一味鲜。kè dǐ pín liú kè,jiā yú yī wèi xiān。
系船高峡口,作脍大江边。xì chuán gāo xiá kǒu,zuò kuài dà jiāng biān。
黄鸟喧冬至,梅花盛小年。huáng niǎo xuān dōng zhì,méi huā shèng xiǎo nián。
满城柑子熟,酒渴不论钱。mǎn chéng gān zi shú,jiǔ kě bù lùn qián。