古诗词

王不庵作卧龙松歌为予寿诗以酬之

屈大均

黄山山上多怪松,半生石笋半芙蓉。huáng shān shān shàng duō guài sōng,bàn shēng shí sǔn bàn fú róng。
芙蓉石笋亦松变,有一不变为卧龙。fú róng shí sǔn yì sōng biàn,yǒu yī bù biàn wèi wò lóng。
龙本无形以神化,真形往往与松同。lóng běn wú xíng yǐ shén huà,zhēn xíng wǎng wǎng yǔ sōng tóng。
龙之隐者但高卧,人不见龙见髯翁。lóng zhī yǐn zhě dàn gāo wò,rén bù jiàn lóng jiàn rán wēng。
髯翁鳞甲多怒决,柯如苍铜枝屈铁。rán wēng lín jiǎ duō nù jué,kē rú cāng tóng zhī qū tiě。
引根十丈始作干,干虽千年似萌蘖。yǐn gēn shí zhàng shǐ zuò gàn,gàn suī qiān nián shì méng niè。
霹雳横将偃盖倾,蛟螭争向轮囷结。pī lì héng jiāng yǎn gài qīng,jiāo chī zhēng xiàng lún qūn jié。
夜光有火出空心,日炙多膏流断节。yè guāng yǒu huǒ chū kōng xīn,rì zhì duō gāo liú duàn jié。
一枝一干一尺蠖,求信且复依岩穴。yī zhī yī gàn yī chǐ huò,qiú xìn qiě fù yī yán xué。
山僧写图贻我看,王子作歌含凄咽。shān sēng xiě tú yí wǒ kàn,wáng zi zuò gē hán qī yàn。
尺寸得空自盘攫,纵横穿土苦羁绁。chǐ cùn dé kōng zì pán jué,zòng héng chuān tǔ kǔ jī xiè。
峨峨千尺乃无势,幸因奇丑免摧折。é é qiān chǐ nǎi wú shì,xìng yīn qí chǒu miǎn cuī zhé。
五鬣短短少波涛,声似风雷畜未泄。wǔ liè duǎn duǎn shǎo bō tāo,shēng shì fēng léi chù wèi xiè。
苦心爱此一树怪,自少摩挲至大耋。kǔ xīn ài cǐ yī shù guài,zì shǎo mó sā zhì dà dié。
蹒跚尚有尊足存,支离乃是鬼神设。pán shān shàng yǒu zūn zú cún,zhī lí nǎi shì guǐ shén shè。
臃肿何须规矩中,斧柯且喜薪蒸绝。yōng zhǒng hé xū guī jǔ zhōng,fǔ kē qiě xǐ xīn zhēng jué。
虽然久垫非泥蟠,撑出丹崖作遗孑。suī rán jiǔ diàn fēi ní pán,chēng chū dān yá zuò yí jié。
石破天惊自小时,后凋凭尔存孤蘖。shí pò tiān jīng zì xiǎo shí,hòu diāo píng ěr cún gū niè。
本是轩皇昔所种,平泽至今乍明灭。běn shì xuān huáng xī suǒ zhǒng,píng zé zhì jīn zhà míng miè。
当年且战且学仙,霜根留得玄黄血。dāng nián qiě zhàn qiě xué xiān,shuāng gēn liú dé xuán huáng xuè。
灌溉颇用朱砂泉,滋润微凝太古雪。guàn gài pǒ yòng zhū shā quán,zī rùn wēi níng tài gǔ xuě。
浮丘无力治拘挛,容成有意引寥泬。fú qiū wú lì zhì jū luán,róng chéng yǒu yì yǐn liáo jué。
黄山诸松此最古,儿孙万万丹台列。huáng shān zhū sōng cǐ zuì gǔ,ér sūn wàn wàn dān tái liè。
卧者天渊自高深,立者栋梁久颠蹶。wò zhě tiān yuān zì gāo shēn,lì zhě dòng liáng jiǔ diān jué。
君指此松为予寿,意在不材能蹩躠。jūn zhǐ cǐ sōng wèi yǔ shòu,yì zài bù cái néng bié sǎ。
蝼蚁频容蚀茯苓,藤萝一任为瓜瓞。lóu yǐ pín róng shí fú líng,téng luó yī rèn wèi guā dié。
松黄落地成古苔,松子满天低可缀。sōng huáng luò dì chéng gǔ tái,sōng zi mǎn tiān dī kě zhuì。
君在黄山亦一松,莫教化石存榾柮。jūn zài huáng shān yì yī sōng,mò jiào huà shí cún gǔ duò。
一松孤作老人峰,秦汉来封久不屑。yī sōng gū zuò lǎo rén fēng,qín hàn lái fēng jiǔ bù xiè。
卧龙复有扰龙好,缭绕数峰出巀嵲。wò lóng fù yǒu rǎo lóng hǎo,liáo rào shù fēng chū jié niè。
一松飞作天生桥,一松倒生更奇谲。yī sōng fēi zuò tiān shēng qiáo,yī sōng dào shēng gèng qí jué。
烦君添作四松图,置我松间长用拙。fán jūn tiān zuò sì sōng tú,zhì wǒ sōng jiān zhǎng yòng zhuō。
屈大均

屈大均

屈大均(1630—1696)明末清初著名学者、诗人,与陈恭尹、梁佩兰并称“岭南三大家”,有“广东徐霞客”的美称。字翁山、介子,号莱圃,汉族,广东番禺人。曾与魏耕等进行反请活动。后为僧,中年仍改儒服。诗有李白、屈原的遗风,著作多毁于雍正、乾隆两朝,后人辑有《翁山诗外》、《翁山文外》、《翁山易外》、《广东新语》及《四朝成仁录》,合称“屈沱五书”。 屈大均的作品>>

猜您喜欢

沙亭作

屈大均

岂意才难用,英雄作蠹鱼。qǐ yì cái nán yòng,yīng xióng zuò dù yú。
一家憎宝剑,十口食仙书。yī jiā zēng bǎo jiàn,shí kǒu shí xiān shū。
乱后知交尽,愁中啸咏疏。luàn hòu zhī jiāo jǐn,chóu zhōng xiào yǒng shū。
故人方转战,消息阻扶胥。gù rén fāng zhuǎn zhàn,xiāo xī zǔ fú xū。

沙亭作

屈大均

幸不膏原野,归来一杖轻。xìng bù gāo yuán yě,guī lái yī zhàng qīng。
著书宜晚力,为道及馀生。zhù shū yí wǎn lì,wèi dào jí yú shēng。
土布蕉丝滑,村醪荔液清。tǔ bù jiāo sī huá,cūn láo lì yè qīng。
啸歌应自足,莫负紫芝荣。xiào gē yīng zì zú,mò fù zǐ zhī róng。

初正沙亭作

屈大均

雨霰微微落,农夫喜湿年。yǔ xiàn wēi wēi luò,nóng fū xǐ shī nián。
寒生除夕后,暖在大冬前。hán shēng chú xī hòu,nuǎn zài dà dōng qián。
避世犹无策,书王亦有权。bì shì yóu wú cè,shū wáng yì yǒu quán。
蒸湘方接战,天肯任投鞭。zhēng xiāng fāng jiē zhàn,tiān kěn rèn tóu biān。

初正沙亭作

屈大均

白首为农事,黄冠是野夫。bái shǒu wèi nóng shì,huáng guān shì yě fū。
祈年随父老,在世作仙儒。qí nián suí fù lǎo,zài shì zuò xiān rú。
花插高堂喜,莺歌稚子娱。huā chā gāo táng xǐ,yīng gē zhì zi yú。
但令忧患少,闭户即黄虞。dàn lìng yōu huàn shǎo,bì hù jí huáng yú。

初正沙亭作

屈大均

天寒长雨汁,岁旦尚阴阴。tiān hán zhǎng yǔ zhī,suì dàn shàng yīn yīn。
朔吹犹依树,春声已弄禽。shuò chuī yóu yī shù,chūn shēng yǐ nòng qín。
家贫难卖力,世变易惊心。jiā pín nán mài lì,shì biàn yì jīng xīn。
霸府开何处,徒劳望气深。bà fǔ kāi hé chù,tú láo wàng qì shēn。

初正沙亭作

屈大均

天哀遗种客,又度一年华。tiān āi yí zhǒng kè,yòu dù yī nián huá。
点鬓从青女,持身且白华。diǎn bìn cóng qīng nǚ,chí shēn qiě bái huá。
雨侵朝火湿,风压夕堂斜。yǔ qīn cháo huǒ shī,fēng yā xī táng xié。
酒好频沾醉,高堂乐未涯。jiǔ hǎo pín zhān zuì,gāo táng lè wèi yá。

初正沙亭作

屈大均

鱼艓浮妻子,归来郁水滨。yú dié fú qī zi,guī lái yù shuǐ bīn。
一家存汉腊,十口托秦人。yī jiā cún hàn là,shí kǒu tuō qín rén。
老鹤丹生顶,雏松白有鳞。lǎo hè dān shēng dǐng,chú sōng bái yǒu lín。
流光催半百,谁爱岁华新。liú guāng cuī bàn bǎi,shuí ài suì huá xīn。

人日酒

屈大均

年年人日酒,只是为黄泉。nián nián rén rì jiǔ,zhǐ shì wèi huáng quán。
泪向松楸滴,愁同枕簟悬。lèi xiàng sōng qiū dī,chóu tóng zhěn diàn xuán。
香来犹有雨,玉化已成烟。xiāng lái yóu yǒu yǔ,yù huà yǐ chéng yān。
双冢高高起,凄凉落照边。shuāng zhǒng gāo gāo qǐ,qī liáng luò zhào biān。

合道山房作

屈大均

老觉精神贵,闲令寿命长。lǎo jué jīng shén guì,xián lìng shòu mìng zhǎng。
古人尊养拙,吾道在含光。gǔ rén zūn yǎng zhuō,wú dào zài hán guāng。
地有山熊馆,天无海鹤粮。dì yǒu shān xióng guǎn,tiān wú hǎi hè liáng。
久知贫贱好,垂白得居乡。jiǔ zhī pín jiàn hǎo,chuí bái dé jū xiāng。

合道山房作

屈大均

夜久松声起,飕飗满泬寥。yè jiǔ sōng shēng qǐ,sōu liú mǎn jué liáo。
天风吹一半,散作海门潮。tiān fēng chuī yī bàn,sàn zuò hǎi mén cháo。
月出惊乌鹊,霜飞入紫貂。yuè chū jīng wū què,shuāng fēi rù zǐ diāo。
山堂寒不寐,有女命吹箫。shān táng hán bù mèi,yǒu nǚ mìng chuī xiāo。

合道山房作

屈大均

夜久寒多露,天空渐欲阴。yè jiǔ hán duō lù,tiān kōng jiàn yù yīn。
白云如薄梦,明月是愁心。bái yún rú báo mèng,míng yuè shì chóu xīn。
友泪馀缃帙,妻魂在锦衾。yǒu lèi yú xiāng zhì,qī hún zài jǐn qīn。
谁知词赋客,学道更情深。shuí zhī cí fù kè,xué dào gèng qíng shēn。

合道山房作

屈大均

未夕花全白,先秋叶半红。wèi xī huā quán bái,xiān qiū yè bàn hóng。
竹深偏有月,松小已多风。zhú shēn piān yǒu yuè,sōng xiǎo yǐ duō fēng。
紫极心长贯,黄泉梦每通。zǐ jí xīn zhǎng guàn,huáng quán mèng měi tōng。
故人凋落尽,谁与听丝桐。gù rén diāo luò jǐn,shuí yǔ tīng sī tóng。

怀二配

屈大均

美人相别久,清夜寐难安。měi rén xiāng bié jiǔ,qīng yè mèi nán ān。
两影花边暗,双魂月下寒。liǎng yǐng huā biān àn,shuāng hún yuè xià hán。
香犹怀抱在,情以岁时宽。xiāng yóu huái bào zài,qíng yǐ suì shí kuān。
小小诸儿女,谁扶过药栏。xiǎo xiǎo zhū ér nǚ,shuí fú guò yào lán。

怀二配

屈大均

萝里过三春,悲思泪澈巾。luó lǐ guò sān chūn,bēi sī lèi chè jīn。
月沉珠浦女,花堕玉楼人。yuè chén zhū pǔ nǚ,huā duò yù lóu rén。
绢上容颜旧,奁中翰墨新。juàn shàng róng yán jiù,lián zhōng hàn mò xīn。
有儿在文葆,孩笑向谁亲。yǒu ér zài wén bǎo,hái xiào xiàng shuí qīn。

寿尹恒复丈

屈大均

一老在罗阳,天留白发长。yī lǎo zài luó yáng,tiān liú bái fā zhǎng。
芝华先代秀,菊蕊古人香。zhī huá xiān dài xiù,jú ruǐ gǔ rén xiāng。
道以神仙小,身从隐逸强。dào yǐ shén xiān xiǎo,shēn cóng yǐn yì qiáng。
闲时犹有梦,梦向凤池翔。xián shí yóu yǒu mèng,mèng xiàng fèng chí xiáng。