古诗词

乌江吊项王

屈大均

力拔山兮天下雄,气盖世兮乃无终。lì bá shān xī tiān xià xióng,qì gài shì xī nǎi wú zhōng。
王以天下兮三让,不然汉高无大风。wáng yǐ tiān xià xī sān ràng,bù rán hàn gāo wú dà fēng。
一让兮不杀沛公,鸿门不追至军中。yī ràng xī bù shā pèi gōng,hóng mén bù zhuī zhì jūn zhōng。
始驱除兮终拱手,禅授之德真重瞳。shǐ qū chú xī zhōng gǒng shǒu,chán shòu zhī dé zhēn zhòng tóng。
再让兮不都关中,天府捐弃咸阳宫。zài ràng xī bù dōu guān zhōng,tiān fǔ juān qì xián yáng gōng。
故乡彭城不忍舍,鸿沟为界来相攻。gù xiāng péng chéng bù rěn shě,hóng gōu wèi jiè lái xiāng gōng。
三让兮不渡江东,江东吴越地未空。sān ràng xī bù dù jiāng dōng,jiāng dōng wú yuè dì wèi kōng。
八千子弟倘复起,夫差句践霸可同。bā qiān zi dì tǎng fù qǐ,fū chà jù jiàn bà kě tóng。
江涛怒兮水倒立,大野吹兮多落枫。jiāng tāo nù xī shuǐ dào lì,dà yě chuī xī duō luò fēng。
时不利兮骓一蹶,天之亡我命当穷。shí bù lì xī zhuī yī jué,tiān zhī wáng wǒ mìng dāng qióng。
死生与虞同一命,蛾眉血兮溅衣红。sǐ shēng yǔ yú tóng yī mìng,é méi xuè xī jiàn yī hóng。
王多情兮不负季,视季亦与虞兮同。wáng duō qíng xī bù fù jì,shì jì yì yǔ yú xī tóng。
还定三秦忽失约,季负王兮季非忠。hái dìng sān qín hū shī yuē,jì fù wáng xī jì fēi zhōng。
不杀义帝季亦杀,三军缟素欺愚蒙。bù shā yì dì jì yì shā,sān jūn gǎo sù qī yú méng。
英雄岂必皆好信,势便逐利如转蓬。yīng xióng qǐ bì jiē hǎo xìn,shì biàn zhú lì rú zhuǎn péng。
三杰不言复雠事,董公遮道计殊工。sān jié bù yán fù chóu shì,dǒng gōng zhē dào jì shū gōng。
吴芮不杀王不服,弑君之贼乃有躬。wú ruì bù shā wáng bù fú,shì jūn zhī zéi nǎi yǒu gōng。
义帝无后汉不立,汉之寡恩诚不聪。yì dì wú hòu hàn bù lì,hàn zhī guǎ ēn chéng bù cōng。
英雄成败两不义,谁言天授非人功。yīng xióng chéng bài liǎng bù yì,shuí yán tiān shòu fēi rén gōng。
吁嗟,谁言天授非人功。xū jiē,shuí yán tiān shòu fēi rén gōng。
屈大均

屈大均

屈大均(1630—1696)明末清初著名学者、诗人,与陈恭尹、梁佩兰并称“岭南三大家”,有“广东徐霞客”的美称。字翁山、介子,号莱圃,汉族,广东番禺人。曾与魏耕等进行反请活动。后为僧,中年仍改儒服。诗有李白、屈原的遗风,著作多毁于雍正、乾隆两朝,后人辑有《翁山诗外》、《翁山文外》、《翁山易外》、《广东新语》及《四朝成仁录》,合称“屈沱五书”。 屈大均的作品>>

猜您喜欢

铁桥

屈大均

罗浮若夫妇,一合不复离。luó fú ruò fū fù,yī hé bù fù lí。
只恐蛾桥断,大川来间之。zhǐ kǒng é qiáo duàn,dà chuān lái jiān zhī。

铁桥

屈大均

罗主浮为客,相依甚有情。luó zhǔ fú wèi kè,xiāng yī shén yǒu qíng。
一桥通血脉,终古似云横。yī qiáo tōng xuè mài,zhōng gǔ shì yún héng。

铁桥

屈大均

桥下一飞泉,散为诸瀑布。qiáo xià yī fēi quán,sàn wèi zhū pù bù。
泉界罗与浮,仙人不得度。quán jiè luó yǔ fú,xiān rén bù dé dù。

对梅

屈大均

只须开一树,香已满含风。zhǐ xū kāi yī shù,xiāng yǐ mǎn hán fēng。
清绝无魂梦,相看至夜中。qīng jué wú hún mèng,xiāng kàn zhì yè zhōng。

对梅

屈大均

一朵朝来吐,闻香识是春。yī duǒ cháo lái tǔ,wén xiāng shí shì chūn。
天将香所自,密与岁寒人。tiān jiāng xiāng suǒ zì,mì yǔ suì hán rén。

对梅

屈大均

谁道南无雪,纷纷作早梅。shuí dào nán wú xuě,fēn fēn zuò zǎo méi。
枝头有红翠,一啄一花开。zhī tóu yǒu hóng cuì,yī zhuó yī huā kāi。

对梅

屈大均

朝来山喜鹊,踏折一枝长。cháo lái shān xǐ què,tà zhé yī zhī zhǎng。
乱落苍苔面,泥沾亦自香。luàn luò cāng tái miàn,ní zhān yì zì xiāng。

对梅

屈大均

春入南枝早,含香不欲开。chūn rù nán zhī zǎo,hán xiāng bù yù kāi。
为天留一半,风日莫相催。wèi tiān liú yī bàn,fēng rì mò xiāng cuī。

对梅

屈大均

春来春不见,春只在香中。chūn lái chūn bù jiàn,chūn zhǐ zài xiāng zhōng。
春与香无别,氤氲满碧空。chūn yǔ xiāng wú bié,yīn yūn mǎn bì kōng。

对梅

屈大均

一花春已满,香外更无春。yī huā chūn yǐ mǎn,xiāng wài gèng wú chūn。
不是从清夜,闻香岂得真。bù shì cóng qīng yè,wén xiāng qǐ dé zhēn。

对梅

屈大均

香是春所为,花含自不知。xiāng shì chūn suǒ wèi,huā hán zì bù zhī。
微风莫吹去,留与美人期。wēi fēng mò chuī qù,liú yǔ měi rén qī。

对梅

屈大均

不须过隔浦,香自逐人来。bù xū guò gé pǔ,xiāng zì zhú rén lái。
多谢春风好,枝枝吹得开。duō xiè chūn fēng hǎo,zhī zhī chuī dé kāi。

对梅

屈大均

香透坚冰出,开时及一阳。xiāng tòu jiān bīng chū,kāi shí jí yī yáng。
沾苔君莫扫,片片是春光。zhān tái jūn mò sǎo,piàn piàn shì chūn guāng。

对梅

屈大均

向夕山烟敛,花光一片寒。xiàng xī shān yān liǎn,huā guāng yī piàn hán。
若非香不断,都作月明看。ruò fēi xiāng bù duàn,dōu zuò yuè míng kàn。

对梅

屈大均

岁寒群动息,惊见早梅新。suì hán qún dòng xī,jīng jiàn zǎo méi xīn。
一夕冲冰雪,春光漏与人。yī xī chōng bīng xuě,chūn guāng lòu yǔ rén。