古诗词

黄山僧述古画黄山诸松见寄诗以酬之

屈大均

大师将毋永嘉僧,画松往往松飞腾。dà shī jiāng wú yǒng jiā sēng,huà sōng wǎng wǎng sōng fēi téng。
梦中吞龙知几百,吐为松树有神冯。mèng zhōng tūn lóng zhī jǐ bǎi,tǔ wèi sōng shù yǒu shén féng。
狂来倒吸歙溪酒,醉中鳞甲出两肘。kuáng lái dào xī shè xī jiǔ,zuì zhōng lín jiǎ chū liǎng zhǒu。
黄山诸松最奇怪,秃笔扫来无不有。huáng shān zhū sōng zuì qí guài,tū bǐ sǎo lái wú bù yǒu。
此图十株皆逼真,尺蠖盘回苦不伸。cǐ tú shí zhū jiē bī zhēn,chǐ huò pán huí kǔ bù shēn。
千态万状在枝干,多横少直争轮囷。qiān tài wàn zhuàng zài zhī gàn,duō héng shǎo zhí zhēng lún qūn。
日挥双管走奇鬼,一为生枝一枯蘖。rì huī shuāng guǎn zǒu qí guǐ,yī wèi shēng zhī yī kū niè。
拂水藤缠夜叉臂,凌霄花结灵鼠尾。fú shuǐ téng chán yè chā bì,líng xiāo huā jié líng shǔ wěi。
针芒一一如铁攒,中有风雨驱惊湍。zhēn máng yī yī rú tiě zǎn,zhōng yǒu fēng yǔ qū jīng tuān。
阴森已过毕庶子,劲挺绝胜蒋长源。yīn sēn yǐ guò bì shù zi,jìn tǐng jué shèng jiǎng zhǎng yuán。
大师画手老无敌,因我爱松费笔力。dà shī huà shǒu lǎo wú dí,yīn wǒ ài sōng fèi bǐ lì。
他时我向黄山行,偃盖株株应遍识。tā shí wǒ xiàng huáng shān xíng,yǎn gài zhū zhū yīng biàn shí。
会当再拜卧龙松,十旬坐卧当卧龙。huì dāng zài bài wò lóng sōng,shí xún zuò wò dāng wò lóng。
剪取生绢长一丈,乞师图取归南禺。jiǎn qǔ shēng juàn zhǎng yī zhàng,qǐ shī tú qǔ guī nán yú。
屈大均

屈大均

屈大均(1630—1696)明末清初著名学者、诗人,与陈恭尹、梁佩兰并称“岭南三大家”,有“广东徐霞客”的美称。字翁山、介子,号莱圃,汉族,广东番禺人。曾与魏耕等进行反请活动。后为僧,中年仍改儒服。诗有李白、屈原的遗风,著作多毁于雍正、乾隆两朝,后人辑有《翁山诗外》、《翁山文外》、《翁山易外》、《广东新语》及《四朝成仁录》,合称“屈沱五书”。 屈大均的作品>>

猜您喜欢

屯女吟

屈大均

天生屯女子,五十尚红颜。tiān shēng tún nǚ zi,wǔ shí shàng hóng yán。
不字盘桓甚,金夫未敢攀。bù zì pán huán shén,jīn fū wèi gǎn pān。

屯女吟

屈大均

十年坤数尽,辛苦一阳来。shí nián kūn shù jǐn,xīn kǔ yī yáng lái。
此际成婚媾,同将草昧开。cǐ jì chéng hūn gòu,tóng jiāng cǎo mèi kāi。

频梦先严有作

屈大均

夜夜怀明发,先公梦寐劳。yè yè huái míng fā,xiān gōng mèng mèi láo。
儿孤从少小,泪已尽莪蒿。ér gū cóng shǎo xiǎo,lèi yǐ jǐn é hāo。

频梦先严有作

屈大均

多难凭吾父,提携在梦中。duō nán píng wú fù,tí xié zài mèng zhōng。
此身能老大,不敢恨途穷。cǐ shēn néng lǎo dà,bù gǎn hèn tú qióng。

频梦先严有作

屈大均

肤发今如此,那能不辱亲。fū fā jīn rú cǐ,nà néng bù rǔ qīn。
梦中长痛哭,惭愧白华身。mèng zhōng zhǎng tòng kū,cán kuì bái huá shēn。

频梦先严有作

屈大均

五旬今有二,多父一年馀。wǔ xún jīn yǒu èr,duō fù yī nián yú。
不死如闻道,应能续易书。bù sǐ rú wén dào,yīng néng xù yì shū。

天濠街妇

屈大均

妾身不随波,岂必长绳系。qiè shēn bù suí bō,qǐ bì zhǎng shéng xì。
所虑黄口儿,一去无根蒂。suǒ lǜ huáng kǒu ér,yī qù wú gēn dì。

戴家二姬

屈大均

可怜双美人,慷慨辞君掌。kě lián shuāng měi rén,kāng kǎi cí jūn zhǎng。
沉珠在井中,化为明月上。chén zhū zài jǐng zhōng,huà wèi míng yuè shàng。

潭上作

屈大均

清浅西南潭,白波跳霜雪。qīng qiǎn xī nán tán,bái bō tiào shuāng xuě。
一片秋光寒,谁知是明月。yī piàn qiū guāng hán,shuí zhī shì míng yuè。

秋夕作

屈大均

松露鹤边滴,清冷满石床。sōng lù hè biān dī,qīng lěng mǎn shí chuáng。
梦中惊是月,起视白如霜。mèng zhōng jīng shì yuè,qǐ shì bái rú shuāng。

弄琴有怀石斋翁

屈大均

碧玉楼中客,无弦一素琴。bì yù lóu zhōng kè,wú xián yī sù qín。
泠然林木外,太古有馀音。líng rán lín mù wài,tài gǔ yǒu yú yīn。

弄琴有怀石斋翁

屈大均

玉琴长寂寂,神与至人期。yù qín zhǎng jì jì,shén yǔ zhì rén qī。
心外无山水,高深只自知。xīn wài wú shān shuǐ,gāo shēn zhǐ zì zhī。

弄琴有怀石斋翁

屈大均

秋声空外起,一叶亦萧萧。qiū shēng kōng wài qǐ,yī yè yì xiāo xiāo。
吹我鸣琴去,元音满寂寥。chuī wǒ míng qín qù,yuán yīn mǎn jì liáo。

兰草

屈大均

兰草不知名,香含朝露清。lán cǎo bù zhī míng,xiāng hán cháo lù qīng。
花长休出叶,岁晏忌孤荣。huā zhǎng xiū chū yè,suì yàn jì gū róng。

兰草

屈大均

幸与蘼芜并,无花亦自芳。xìng yǔ mí wú bìng,wú huā yì zì fāng。
美人相忆苦,日夕澧川阳。měi rén xiāng yì kǔ,rì xī lǐ chuān yáng。