古诗词

杜鹃峰作

屈大均

浮山顶上花万千,一峰花独多杜鹃。fú shān dǐng shàng huā wàn qiān,yī fēng huā dú duō dù juān。
色兼蓝紫与黄者,绝少殷红猩血鲜。sè jiān lán zǐ yǔ huáng zhě,jué shǎo yīn hóng xīng xuè xiān。
开时无叶但枝干,槎枒屈曲相钩连。kāi shí wú yè dàn zhī gàn,chá yā qū qū xiāng gōu lián。
浮山旧多海底树,岂铁珊瑚风吹坚。fú shān jiù duō hǎi dǐ shù,qǐ tiě shān hú fēng chuī jiān。
定知不是子规血,不然望帝成神仙。dìng zhī bù shì zi guī xuè,bù rán wàng dì chéng shén xiān。
春心已得丹砂化,蚕丛旧恨都弃捐。chūn xīn yǐ dé dān shā huà,cán cóng jiù hèn dōu qì juān。
谢豹亦作捣药鸟,口中长吐瑶池莲。xiè bào yì zuò dǎo yào niǎo,kǒu zhōng zhǎng tǔ yáo chí lián。
开多黄色得中气,与金芙蓉争光妍。kāi duō huáng sè dé zhōng qì,yǔ jīn fú róng zhēng guāng yán。
西蜀安得有此种,啼痕沾湿迷荒烟。xī shǔ ān dé yǒu cǐ zhǒng,tí hén zhān shī mí huāng yān。
斑斑胭脂自太古,那能化碧沉重泉。bān bān yān zhī zì tài gǔ,nà néng huà bì chén zhòng quán。
龙为鱼兮谁不苦,潇湘之竹同烦冤。lóng wèi yú xī shuí bù kǔ,xiāo xiāng zhī zhú tóng fán yuān。
噫吁嘻,潇湘之竹真烦冤。yī xū xī,xiāo xiāng zhī zhú zhēn fán yuān。
屈大均

屈大均

屈大均(1630—1696)明末清初著名学者、诗人,与陈恭尹、梁佩兰并称“岭南三大家”,有“广东徐霞客”的美称。字翁山、介子,号莱圃,汉族,广东番禺人。曾与魏耕等进行反请活动。后为僧,中年仍改儒服。诗有李白、屈原的遗风,著作多毁于雍正、乾隆两朝,后人辑有《翁山诗外》、《翁山文外》、《翁山易外》、《广东新语》及《四朝成仁录》,合称“屈沱五书”。 屈大均的作品>>

猜您喜欢

古意

屈大均

但教为菡萏,不愿作芙蓉。dàn jiào wèi hàn dàn,bù yuàn zuò fú róng。
菡萏未开好,含葩似阿侬。hàn dàn wèi kāi hǎo,hán pā shì ā nóng。

古意

屈大均

藕花既相偶,莲叶亦相连。ǒu huā jì xiāng ǒu,lián yè yì xiāng lián。
借问鸳鸯鸟,何茎最可怜。jiè wèn yuān yāng niǎo,hé jīng zuì kě lián。

古意

屈大均

灼灼水芙蓉,中含青薏苦。zhuó zhuó shuǐ fú róng,zhōng hán qīng yì kǔ。
花叶苦中生,莲心君莫取。huā yè kǔ zhōng shēng,lián xīn jūn mò qǔ。

古意

屈大均

泥水何愁浊,芙蓉且种来。ní shuǐ hé chóu zhuó,fú róng qiě zhǒng lái。
藕中如有节,花叶自然开。ǒu zhōng rú yǒu jié,huā yè zì rán kāi。

古意

屈大均

与君情好蔤,白蒻在泥中。yǔ jūn qíng hǎo mì,bái ruò zài ní zhōng。
花叶生同节,相莲自始终。huā yè shēng tóng jié,xiāng lián zì shǐ zhōng。

古意

屈大均

藕行元有路,深浅总耕泥。ǒu xíng yuán yǒu lù,shēn qiǎn zǒng gēng ní。
摘叶能伤本,田田开未齐。zhāi yè néng shāng běn,tián tián kāi wèi qí。

古意

屈大均

君心似明月,妾貌比菱华。jūn xīn shì míng yuè,qiè mào bǐ líng huá。
与月相回转,青青映海霞。yǔ yuè xiāng huí zhuǎn,qīng qīng yìng hǎi xiá。

古意

屈大均

鲫鱼解相即,鲋鱼解相附。jì yú jiě xiāng jí,fù yú jiě xiāng fù。
阿欢独何为,一去不回顾。ā huān dú hé wèi,yī qù bù huí gù。

古意

屈大均

侬如抱香枝,不离水松树。nóng rú bào xiāng zhī,bù lí shuǐ sōng shù。
栽为木屧轻,随郎踏霜露。zāi wèi mù xiè qīng,suí láng tà shuāng lù。

古意

屈大均

兔丝本无根,所恃惟茯苓。tù sī běn wú gēn,suǒ shì wéi fú líng。
茯苓在松下,兔丝长青青。fú líng zài sōng xià,tù sī zhǎng qīng qīng。

古意

屈大均

芭蕉亦有心,叶叶过墙阴。bā jiāo yì yǒu xīn,yè yè guò qiáng yīn。
为尔含风雨,秋声一夜深。wèi ěr hán fēng yǔ,qiū shēng yī yè shēn。

古意

屈大均

花叶长相偶,茎茎节上开。huā yè zhǎng xiāng ǒu,jīng jīng jié shàng kāi。
荷边休摘叶,留作一花来。hé biān xiū zhāi yè,liú zuò yī huā lái。

古意

屈大均

不见园中树,花开只在枝。bù jiàn yuán zhōng shù,huā kāi zhǐ zài zhī。
枝间结红豆,一子一相思。zhī jiān jié hóng dòu,yī zi yī xiāng sī。

古意

屈大均

欢作槟门花,侬作扶留叶。huān zuò bīn mén huā,nóng zuò fú liú yè。
欲得两成甘,花叶长相接。yù dé liǎng chéng gān,huā yè zhǎng xiāng jiē。

古意

屈大均

赠子槟榔花,杂以相思叶。zèng zi bīn láng huā,zá yǐ xiāng sī yè。
二物合成甘,有如郎与妾。èr wù hé chéng gān,yǒu rú láng yǔ qiè。