古诗词

题东华侄诗文集

成鹫

生子不愿为腐儒,寻行数墨成蠹鱼。shēng zi bù yuàn wèi fǔ rú,xún xíng shù mò chéng dù yú。
教子莫教治生产,求田问宅徒守株。jiào zi mò jiào zhì shēng chǎn,qiú tián wèn zhái tú shǒu zhū。
君不见渥洼龙种千里足,高视阔步陵天衢。jūn bù jiàn wò wā lóng zhǒng qiān lǐ zú,gāo shì kuò bù líng tiān qú。
安能俯首随款段,血汗伏枥悲盐车。ān néng fǔ shǒu suí kuǎn duàn,xuè hàn fú lì bēi yán chē。
忆我伯兄九谷子,先世分室城东居。yì wǒ bó xiōng jiǔ gǔ zi,xiān shì fēn shì chéng dōng jū。
一朝落地为兄弟,先后雁行如贯珠。yī cháo luò dì wèi xiōng dì,xiān hòu yàn xíng rú guàn zhū。
七岁同师授章句,八岁九岁能操觚。qī suì tóng shī shòu zhāng jù,bā suì jiǔ suì néng cāo gū。
十岁为文学声律,弟兄唱和无时无。shí suì wèi wén xué shēng lǜ,dì xiōng chàng hé wú shí wú。
大庭广众弄柔翰,满堂宾客争称誉。dà tíng guǎng zhòng nòng róu hàn,mǎn táng bīn kè zhēng chēng yù。
伯翁我翁莞尔笑,私心相庆阳谦虚。bó wēng wǒ wēng guǎn ěr xiào,sī xīn xiāng qìng yáng qiān xū。
我年十三举博士,自夸逸足能先驱。wǒ nián shí sān jǔ bó shì,zì kuā yì zú néng xiān qū。
须臾阳九天改步,儒冠高挂归田庐。xū yú yáng jiǔ tiān gǎi bù,rú guān gāo guà guī tián lú。
伯兄十五始入学,一举再举登贤书。bó xiōng shí wǔ shǐ rù xué,yī jǔ zài jǔ dēng xián shū。
兄年十九我十八,从此出处天渊殊。xiōng nián shí jiǔ wǒ shí bā,cóng cǐ chū chù tiān yuān shū。
兄方及弟两出宰,廿年不调思归与。xiōng fāng jí dì liǎng chū zǎi,niàn nián bù diào sī guī yǔ。
我年四十入山去,终老不材如大樗。wǒ nián sì shí rù shān qù,zhōng lǎo bù cái rú dà chū。
殊涂同辙各有以,盖棺事定当何如。shū tú tóng zhé gè yǒu yǐ,gài guān shì dìng dāng hé rú。
伯兄不死赖有子,快哉一马生三驹。bó xiōng bù sǐ lài yǒu zi,kuài zāi yī mǎ shēng sān jū。
中间神骏不可测,少不相从东郡趋。zhōng jiān shén jùn bù kě cè,shǎo bù xiāng cóng dōng jùn qū。
有时绕膝闻诗礼,有时出郭随蹇驴。yǒu shí rào xī wén shī lǐ,yǒu shí chū guō suí jiǎn lǘ。
有时承欢郯子国,有时定省来姑苏。yǒu shí chéng huān tán zi guó,yǒu shí dìng shěng lái gū sū。
孺子可教更可畏,制义帖括宁区区。rú zi kě jiào gèng kě wèi,zhì yì tiē kuò níng qū qū。
吟诗直欲祖风雅,初盛为主中晚奴。yín shī zhí yù zǔ fēng yǎ,chū shèng wèi zhǔ zhōng wǎn nú。
文章寝食饱秦汉,三唐两宋皆皮肤。wén zhāng qǐn shí bǎo qín hàn,sān táng liǎng sòng jiē pí fū。
而翁所学有真诀,心传口授无精粗。ér wēng suǒ xué yǒu zhēn jué,xīn chuán kǒu shòu wú jīng cū。
小子狂简志高远,良玉未及分瑕瑜。xiǎo zi kuáng jiǎn zhì gāo yuǎn,liáng yù wèi jí fēn xiá yú。
秋风飒飒树不静,废书读礼日月徂。qiū fēng sà sà shù bù jìng,fèi shū dú lǐ rì yuè cú。
太初堂上见手泽,白门城外闻啼乌。tài chū táng shàng jiàn shǒu zé,bái mén chéng wài wén tí wū。
故园归去问封树,总角今来成丈夫。gù yuán guī qù wèn fēng shù,zǒng jiǎo jīn lái chéng zhàng fū。
我时卧病一百日,朝来起坐须持扶。wǒ shí wò bìng yī bǎi rì,cháo lái qǐ zuò xū chí fú。
归人解装席未暖,闻我老病深嗟吁。guī rén jiě zhuāng xí wèi nuǎn,wén wǒ lǎo bìng shēn jiē xū。
自携诗卷过桥去,行吟直到南山隅。zì xié shī juǎn guò qiáo qù,xíng yín zhí dào nán shān yú。
吟声未歇履声近,病夫下榻开绳枢。yín shēng wèi xiē lǚ shēng jìn,bìng fū xià tà kāi shéng shū。
入门再拜谁家子,谛视方知封与胡。rù mén zài bài shuí jiā zi,dì shì fāng zhī fēng yǔ hú。
去日垂垂髫夹囟,归时鬑鬑微有须。qù rì chuí chuí tiáo jiā xìn,guī shí lián lián wēi yǒu xū。
去日斑衣事儿戏,归时博带飘长裾。qù rì bān yī shì ér xì,guī shí bó dài piāo zhǎng jū。
人生少壮会如此,使我日暮悲穷涂。rén shēng shǎo zhuàng huì rú cǐ,shǐ wǒ rì mù bēi qióng tú。
问子来意胡为乎,袖中有物能卷舒。wèn zi lái yì hú wèi hū,xiù zhōng yǒu wù néng juǎn shū。
琅玕出手光照席,索我落笔为点污。láng gān chū shǒu guāng zhào xí,suǒ wǒ luò bǐ wèi diǎn wū。
我身既隐文何有,汝言可采良不诬。wǒ shēn jì yǐn wén hé yǒu,rǔ yán kě cǎi liáng bù wū。
开卷一唱复三叹,掩卷大声还疾呼。kāi juǎn yī chàng fù sān tàn,yǎn juǎn dà shēng hái jí hū。
九谷子,九谷子,有子如此道不孤,有子如此道不孤。jiǔ gǔ zi,jiǔ gǔ zi,yǒu zi rú cǐ dào bù gū,yǒu zi rú cǐ dào bù gū。

成鹫

成鹫,俗姓方,名颛恺,字趾麟。出家后法名光鹫,字即山;后易名成鹫,字迹删。广东番禺人。明举人方国骅之子。年十三补诸生。以时世苦乱,于清圣祖康熙十六年(一六七七)自行落发,康熙二十年禀受十戒。曾住会同县(今琼海)多异山海潮岩灵泉寺、香山县(今中山)东林庵、澳门普济禅院、广州河南大通寺、肇庆鼎湖山庆云寺,为当时著名遗民僧。工诗文,一时名卿巨公多与往还。论者谓其文源于《周易》,变化于《庄》《骚》,其诗在灵运、香山之间。年八十五圆寂于广州。著有《楞严经直说》、《道德经直说》、《鼎湖山志》、《鹿湖近草》、《咸陟堂诗文集》等。清道光《广东通志》卷三二八有传。 成鹫的作品>>

猜您喜欢

与同舟诸师沿流选石口占

成鹫

选佛须有缘,选官须有钱。xuǎn fú xū yǒu yuán,xuǎn guān xū yǒu qián。
选石两不取,吾心贵自然。xuǎn shí liǎng bù qǔ,wú xīn guì zì rán。

题画

成鹫

孤茅倚修竹,霜色下庭柯。gū máo yǐ xiū zhú,shuāng sè xià tíng kē。
寂寂无人处,秋山寒意多。jì jì wú rén chù,qiū shān hán yì duō。

题画

成鹫

秋光明水阁,霜气入枫林。qiū guāng míng shuǐ gé,shuāng qì rù fēng lín。
石出沙为岸,西峰又夕阴。shí chū shā wèi àn,xī fēng yòu xī yīn。

题画

成鹫

独坐倚山阁,山深树影重。dú zuò yǐ shān gé,shān shēn shù yǐng zhòng。
客心何所寄,云外两三峰。kè xīn hé suǒ jì,yún wài liǎng sān fēng。

题画

成鹫

莫道山居远,山居却有邻。mò dào shān jū yuǎn,shān jū què yǒu lín。
溪边过桥客,江上钓鱼人。xī biān guò qiáo kè,jiāng shàng diào yú rén。

题画

成鹫

山色静当轩,松阴高覆屋。shān sè jìng dāng xuān,sōng yīn gāo fù wū。
寂寂与谁论,泉声写幽独。jì jì yǔ shuí lùn,quán shēng xiě yōu dú。

赏菊

成鹫

终岁颇勤动,凛秋花正开。zhōng suì pǒ qín dòng,lǐn qiū huā zhèng kāi。
黄金非所羡,白首乃怜才。huáng jīn fēi suǒ xiàn,bái shǒu nǎi lián cái。

赏菊

成鹫

扫地风尘色,孤芳只自持。sǎo dì fēng chén sè,gū fāng zhǐ zì chí。
无人知此意,使我忆攒眉。wú rén zhī cǐ yì,shǐ wǒ yì zǎn méi。

喜雨

成鹫

入林疑入城,八月如盛夏。rù lín yí rù chéng,bā yuè rú shèng xià。
晓来闻雨声,急起看花架。xiǎo lái wén yǔ shēng,jí qǐ kàn huā jià。

风花雪月

成鹫

瓶中一枝花,天上一轮月。píng zhōng yī zhī huā,tiān shàng yī lún yuè。
花落月归天,风吹满地雪。huā luò yuè guī tiān,fēng chuī mǎn dì xuě。

题衣石师面壁石

成鹫

只履已归葱岭去,只留片石见天真。zhǐ lǚ yǐ guī cōng lǐng qù,zhǐ liú piàn shí jiàn tiān zhēn。
凭他坐到无穷际,不把眉毛度与人。píng tā zuò dào wú qióng jì,bù bǎ méi máo dù yǔ rén。

题衣石师面壁石

成鹫

当人觌面却全非,艮背相呈道是谁。dāng rén dí miàn què quán fēi,gěn bèi xiāng chéng dào shì shuí。
识得本来真面目,方知衣石石为衣。shí dé běn lái zhēn miàn mù,fāng zhī yī shí shí wèi yī。

题衣石师面壁石

成鹫

不雕不琢总天然,信手拈来体自全。bù diāo bù zuó zǒng tiān rán,xìn shǒu niān lái tǐ zì quán。
妙相当知无背面,何人会得石头禅。miào xiāng dāng zhī wú bèi miàn,hé rén huì dé shí tóu chán。

送衣石师下山

成鹫

辜负莲花开满池,下山相问欲何之。gū fù lián huā kāi mǎn chí,xià shān xiāng wèn yù hé zhī。
但言世外闲无事,只有人间病要医。dàn yán shì wài xián wú shì,zhǐ yǒu rén jiān bìng yào yī。

送衣石师下山

成鹫

分付云霞护草堂,出门珍重说行藏。fēn fù yún xiá hù cǎo táng,chū mén zhēn zhòng shuō xíng cáng。
旁人痛痒休相管,好向维摩检旧方。páng rén tòng yǎng xiū xiāng guǎn,hǎo xiàng wéi mó jiǎn jiù fāng。