古诗词

腰石歌

成鹫

圣贤现作凡夫身,獦獠岂是寻常人。shèng xián xiàn zuò fán fū shēn,gé liáo qǐ shì xún cháng rén。
本来面目不增减,皮肉骨髓非所论。běn lái miàn mù bù zēng jiǎn,pí ròu gǔ suǐ fēi suǒ lùn。
有时量等须弥卢,有时摄入邻虚尘。yǒu shí liàng děng xū mí lú,yǒu shí shè rù lín xū chén。
力绵体弱志不小,耸肩竖脊能负薪。lì mián tǐ ruò zhì bù xiǎo,sǒng jiān shù jí néng fù xīn。
朝朝荷担入城去,道旁侧耳闻经句。cháo cháo hé dān rù chéng qù,dào páng cè ěr wén jīng jù。
应无所住生其心,分明识得黄梅路。yīng wú suǒ zhù shēng qí xīn,fēn míng shí dé huáng méi lù。
槽厂无人独任春,碓嘴花开知落处。cáo chǎng wú rén dú rèn chūn,duì zuǐ huā kāi zhī luò chù。
夜半三更衣锦回,西天衣钵今南来。yè bàn sān gèng yī jǐn huí,xī tiān yī bō jīn nán lái。
米熟犹存坠腰石,相将携手出黄梅。mǐ shú yóu cún zhuì yāo shí,xiāng jiāng xié shǒu chū huáng méi。
当时凿破混沌窍,麻绳紧系顽垒堆。dāng shí záo pò hùn dùn qiào,má shéng jǐn xì wán lěi duī。
贼人赶趁猎人养,万苦千辛不肯放。zéi rén gǎn chèn liè rén yǎng,wàn kǔ qiān xīn bù kěn fàng。
留在南华老方丈,要与儿孙为榜样。liú zài nán huá lǎo fāng zhàng,yào yǔ ér sūn wèi bǎng yàng。
儿孙得此多倚仗,安坐端居需供养。ér sūn dé cǐ duō yǐ zhàng,ān zuò duān jū xū gōng yǎng。
前人已化空遗踪,后厨有米无人舂。qián rén yǐ huà kōng yí zōng,hòu chú yǒu mǐ wú rén chōng。
我来问讯一稽首,摩挲拂拭尘埃蒙。wǒ lái wèn xùn yī jī shǒu,mó sā fú shì chén āi méng。
絜之一肘侧五指,长短广狭依稀同。jié zhī yī zhǒu cè wǔ zhǐ,zhǎng duǎn guǎng xiá yī xī tóng。
外边方直刓圭角,中间内附如张弓。wài biān fāng zhí wán guī jiǎo,zhōng jiān nèi fù rú zhāng gōng。
我腰量与祖腰似,石重石轻何彼此。wǒ yāo liàng yǔ zǔ yāo shì,shí zhòng shí qīng hé bǐ cǐ。
试将故物横在腰,想到黄梅更舂米。shì jiāng gù wù héng zài yāo,xiǎng dào huáng méi gèng chōng mǐ。
于今舂米岂无人,为法忘躯能有几。yú jīn chōng mǐ qǐ wú rén,wèi fǎ wàng qū néng yǒu jǐ。
精粗生熟不自知,妄想壁闲书半偈。jīng cū shēng shú bù zì zhī,wàng xiǎng bì xián shū bàn jì。
堂上人随堂下痴,野干唤作金毛狮。táng shàng rén suí táng xià chī,yě gàn huàn zuò jīn máo shī。
冬瓜印子大如粟,面门印破矜希奇。dōng guā yìn zi dà rú sù,miàn mén yìn pò jīn xī qí。
真龙活象匿山泽,蝇屯蚁附相师资。zhēn lóng huó xiàng nì shān zé,yíng tún yǐ fù xiāng shī zī。
二时粥饭虚信施,不辨精凿还糠秕。èr shí zhōu fàn xū xìn shī,bù biàn jīng záo hái kāng bǐ。
石兮石兮,吾将与汝觅方便,还山有路无人见。shí xī shí xī,wú jiāng yǔ rǔ mì fāng biàn,hái shān yǒu lù wú rén jiàn。
置身物外任点头,一笑相逢须自荐。zhì shēn wù wài rèn diǎn tóu,yī xiào xiāng féng xū zì jiàn。
荐不荐,炼石补天天也穿,砥柱中流流不变。jiàn bù jiàn,liàn shí bǔ tiān tiān yě chuān,dǐ zhù zhōng liú liú bù biàn。
何如侧作枕头眠,庑下佣舂非所羡。hé rú cè zuò zhěn tóu mián,wǔ xià yōng chōng fēi suǒ xiàn。

成鹫

成鹫,俗姓方,名颛恺,字趾麟。出家后法名光鹫,字即山;后易名成鹫,字迹删。广东番禺人。明举人方国骅之子。年十三补诸生。以时世苦乱,于清圣祖康熙十六年(一六七七)自行落发,康熙二十年禀受十戒。曾住会同县(今琼海)多异山海潮岩灵泉寺、香山县(今中山)东林庵、澳门普济禅院、广州河南大通寺、肇庆鼎湖山庆云寺,为当时著名遗民僧。工诗文,一时名卿巨公多与往还。论者谓其文源于《周易》,变化于《庄》《骚》,其诗在灵运、香山之间。年八十五圆寂于广州。著有《楞严经直说》、《道德经直说》、《鼎湖山志》、《鹿湖近草》、《咸陟堂诗文集》等。清道光《广东通志》卷三二八有传。 成鹫的作品>>

猜您喜欢

十九秋

成鹫

处处鸟声稀,秋风动杀机。chù chù niǎo shēng xī,qiū fēng dòng shā jī。
将军初命驾,寥廓已高飞。jiāng jūn chū mìng jià,liáo kuò yǐ gāo fēi。
犬带重鋂出,鹰饕一饱归。quǎn dài zhòng méi chū,yīng tāo yī bǎo guī。
鹪鹩方自喜,何幸此身微。jiāo liáo fāng zì xǐ,hé xìng cǐ shēn wēi。

十九秋

成鹫

莫笑山衣破,偏能代负暄。mò xiào shān yī pò,piān néng dài fù xuān。
公然对狐貉,各自话寒温。gōng rán duì hú háo,gè zì huà hán wēn。
九秋霜露重,一衲水云屯。jiǔ qiū shuāng lù zhòng,yī nà shuǐ yún tún。
闲与儿童道,无衣早闭门。xián yǔ ér tóng dào,wú yī zǎo bì mén。

十九秋

成鹫

新得蕲阳簟,秋来布石床。xīn dé qí yáng diàn,qiū lái bù shí chuáng。
有时自舒卷,无地不潇湘。yǒu shí zì shū juǎn,wú dì bù xiāo xiāng。
雨过籧篨润,风高薤叶凉。yǔ guò qú chú rùn,fēng gāo xiè yè liáng。
莫夸人并倚,幽独兴偏长。mò kuā rén bìng yǐ,yōu dú xīng piān zhǎng。

十九秋

成鹫

物外形兼影,花边弟与昆。wù wài xíng jiān yǐng,huā biān dì yǔ kūn。
翱翔入秋草,迟莫忆王孙。áo xiáng rù qiū cǎo,chí mò yì wáng sūn。
好梦迷乌足,前身是漆园。hǎo mèng mí wū zú,qián shēn shì qī yuán。
御风人未返,何处可招魂。yù fēng rén wèi fǎn,hé chù kě zhāo hún。

十放诗

成鹫

携云下暝岫,两腋生寒光。xié yún xià míng xiù,liǎng yè shēng hán guāng。
中道一为别,故山归兴长。zhōng dào yī wèi bié,gù shān guī xīng zhǎng。
升沉无定所,咫尺遥相望。shēng chén wú dìng suǒ,zhǐ chǐ yáo xiāng wàng。
行矣勿复道,秋高天淼茫。xíng yǐ wù fù dào,qiū gāo tiān miǎo máng。

十放诗

成鹫

懒惰已成性,与君相见稀。lǎn duò yǐ chéng xìng,yǔ jūn xiāng jiàn xī。
括囊乾欲死,腐草忍同归。kuò náng qián yù sǐ,fǔ cǎo rěn tóng guī。
好去度星汉,休来点客衣。hǎo qù dù xīng hàn,xiū lái diǎn kè yī。
破除文字障,何处不高飞。pò chú wén zì zhàng,hé chù bù gāo fēi。

十放诗

成鹫

独立倚秋风,猎心知汝雄。dú lì yǐ qiū fēng,liè xīn zhī rǔ xióng。
臂鞲聊为解,宇宙一何空。bì gōu liáo wèi jiě,yǔ zhòu yī hé kōng。
俦侣情偏洽,山林兴不穷。chóu lǚ qíng piān qià,shān lín xīng bù qióng。
举头天外望,谁复出樊笼。jǔ tóu tiān wài wàng,shuí fù chū fán lóng。

十放诗

成鹫

天寒犹下水,日暮自呼名。tiān hán yóu xià shuǐ,rì mù zì hū míng。
爱尔无泥滓,托身随浊清。ài ěr wú ní zǐ,tuō shēn suí zhuó qīng。
归来风雨后,放出羽毛轻。guī lái fēng yǔ hòu,fàng chū yǔ máo qīng。
莫逐双凫去,丹霄不易行。mò zhú shuāng fú qù,dān xiāo bù yì xíng。

十放诗

成鹫

怜尔受羁绁,逢僧解玉环。lián ěr shòu jī xiè,féng sēng jiě yù huán。
独归千嶂外,长啸一声闲。dú guī qiān zhàng wài,zhǎng xiào yī shēng xián。
静躁难同住,猕猴莫共山。jìng zào nán tóng zhù,mí hóu mò gòng shān。
殷勤挥手别,相望白云间。yīn qín huī shǒu bié,xiāng wàng bái yún jiān。

十放诗

成鹫

山中有高士,共住一年年。shān zhōng yǒu gāo shì,gòng zhù yī nián nián。
短榻寒连影,孤灯夜立禅。duǎn tà hán lián yǐng,gū dēng yè lì chán。
神交天地外,怅别秋风前。shén jiāo tiān dì wài,chàng bié qiū fēng qián。
大笑出门去,闲云何处边。dà xiào chū mén qù,xián yún hé chù biān。

十放诗

成鹫

三农胥有役,一隙即闲身。sān nóng xū yǒu yì,yī xì jí xián shēn。
以此均劳逸,安能长苦辛。yǐ cǐ jūn láo yì,ān néng zhǎng kǔ xīn。
溪山随所适,水草自相亲。xī shān suí suǒ shì,shuǐ cǎo zì xiāng qīn。
白石歌残后,应无扣角人。bái shí gē cán hòu,yīng wú kòu jiǎo rén。

十放诗

成鹫

蹇驴欺我老,出郭故蹒跚。jiǎn lǘ qī wǒ lǎo,chū guō gù pán shān。
尽日行吟苦,长风吹面寒。jǐn rì xíng yín kǔ,zhǎng fēng chuī miàn hán。
归来语童仆,从此解鞯鞍。guī lái yǔ tóng pū,cóng cǐ jiě jiān ān。
相送秋田去,焉知世路难。xiāng sòng qiū tián qù,yān zhī shì lù nán。

十放诗

成鹫

隔江老渔父,收钓细鳞肥。gé jiāng lǎo yú fù,shōu diào xì lín féi。
问市提筐入,逢僧托钵归。wèn shì tí kuāng rù,féng sēng tuō bō guī。
从容苏涸辙,谈笑得生机。cóng róng sū hé zhé,tán xiào dé shēng jī。
极目沧浪外,烟霞静可依。jí mù cāng làng wài,yān xiá jìng kě yī。

十放诗

成鹫

翩翩双凤子,来自古罗浮。piān piān shuāng fèng zi,lái zì gǔ luó fú。
好客难为别,飞仙不可留。hǎo kè nán wèi bié,fēi xiān bù kě liú。
遐心返初服,归路指丹丘。xiá xīn fǎn chū fú,guī lù zhǐ dān qiū。
共有逍遥梦,相期在石楼。gòng yǒu xiāo yáo mèng,xiāng qī zài shí lóu。

东林七问

成鹫

碌碌今如此,冥冥非所知。lù lù jīn rú cǐ,míng míng fēi suǒ zhī。
胜人宁有定,于我或无私。shèng rén níng yǒu dìng,yú wǒ huò wú sī。
劫火焚刍狗,青云变素丝。jié huǒ fén chú gǒu,qīng yún biàn sù sī。
杞忧诚罔极,深信转成疑。qǐ yōu chéng wǎng jí,shēn xìn zhuǎn chéng yí。