古诗词

刘吟祉偕严周二子过大通赋赠

成鹫

可惜荔枝红易落,佳客不来山鸟啄。kě xī lì zhī hóng yì luò,jiā kè bù lái shān niǎo zhuó。
红稀绿暗掩荆扉,茶熟香清思旧约。hóng xī lǜ àn yǎn jīng fēi,chá shú xiāng qīng sī jiù yuē。
何人江上驻扁舟,惊起沙边闲白鸥。hé rén jiāng shàng zhù biǎn zhōu,jīng qǐ shā biān xián bái ōu。
林间犬吠知有客,短墙倚望凝双眸。lín jiān quǎn fèi zhī yǒu kè,duǎn qiáng yǐ wàng níng shuāng móu。
闻声识客客不俗,行吟直到树边屋。wén shēng shí kè kè bù sú,xíng yín zhí dào shù biān wū。
谛观乃是意中人,昨日面生今面熟。dì guān nǎi shì yì zhōng rén,zuó rì miàn shēng jīn miàn shú。
白莲社长刘驎之,严陵周党遥相期。bái lián shè zhǎng liú lín zhī,yán líng zhōu dǎng yáo xiāng qī。
馀闲更坐三生石,长日惟消百八棋。yú xián gèng zuò sān shēng shí,zhǎng rì wéi xiāo bǎi bā qí。
棋罢花间陈玉馔,清斋留与山僧饭。qí bà huā jiān chén yù zhuàn,qīng zhāi liú yǔ shān sēng fàn。
客来已过午钟鸣,非时未敢行方便。kè lái yǐ guò wǔ zhōng míng,fēi shí wèi gǎn xíng fāng biàn。
高人饱食自主宾,野老傍观各任真。gāo rén bǎo shí zì zhǔ bīn,yě lǎo bàng guān gè rèn zhēn。
谈谐坐到日西夕,有约重来莫厌频。tán xié zuò dào rì xī xī,yǒu yuē zhòng lái mò yàn pín。
竹边笋,花下藕,寻常茶饭吾家有。zhú biān sǔn,huā xià ǒu,xún cháng chá fàn wú jiā yǒu。
荔枝落尽龙眼生,嘉果还堪嘉客口。lì zhī luò jǐn lóng yǎn shēng,jiā guǒ hái kān jiā kè kǒu。
乘兴来时及早来,莫待午堂钟板后。chéng xīng lái shí jí zǎo lái,mò dài wǔ táng zhōng bǎn hòu。
临行一句更叮咛,瓶汲山泉休载酒。lín xíng yī jù gèng dīng níng,píng jí shān quán xiū zài jiǔ。

成鹫

成鹫,俗姓方,名颛恺,字趾麟。出家后法名光鹫,字即山;后易名成鹫,字迹删。广东番禺人。明举人方国骅之子。年十三补诸生。以时世苦乱,于清圣祖康熙十六年(一六七七)自行落发,康熙二十年禀受十戒。曾住会同县(今琼海)多异山海潮岩灵泉寺、香山县(今中山)东林庵、澳门普济禅院、广州河南大通寺、肇庆鼎湖山庆云寺,为当时著名遗民僧。工诗文,一时名卿巨公多与往还。论者谓其文源于《周易》,变化于《庄》《骚》,其诗在灵运、香山之间。年八十五圆寂于广州。著有《楞严经直说》、《道德经直说》、《鼎湖山志》、《鹿湖近草》、《咸陟堂诗文集》等。清道光《广东通志》卷三二八有传。 成鹫的作品>>

猜您喜欢

泥湖山赠石珍师

成鹫

但得心空境即空,此生甘作住山翁。dàn dé xīn kōng jìng jí kōng,cǐ shēng gān zuò zhù shān wēng。
种桃临涧防流水,放鹤排云信远风。zhǒng táo lín jiàn fáng liú shuǐ,fàng hè pái yún xìn yuǎn fēng。
辟谷有时煨芋米,卓锥无地结茅篷。pì gǔ yǒu shí wēi yù mǐ,zhuó zhuī wú dì jié máo péng。
孤峰独宿寻常事,百鸟何须识懒融。gū fēng dú sù xún cháng shì,bǎi niǎo hé xū shí lǎn róng。

登青龙绝顶有怀罗浮

成鹫

往往凭高忆洞天,朱明回首隔苍烟。wǎng wǎng píng gāo yì dòng tiān,zhū míng huí shǒu gé cāng yān。
山连楚越人为险,水注东南地转偏。shān lián chǔ yuè rén wèi xiǎn,shuǐ zhù dōng nán dì zhuǎn piān。
云外拾菰喧稚子,溪囗囗药笑顽仙。yún wài shí gū xuān zhì zi,xī wéi wéi yào xiào wán xiān。
道人别有生涯在,借地开池自种莲。dào rén bié yǒu shēng yá zài,jiè dì kāi chí zì zhǒng lián。

山中即事

成鹫

读易才通遁五爻,兴来观物出林坳。dú yì cái tōng dùn wǔ yáo,xīng lái guān wù chū lín ào。
断槎过雨蒸成菌,矮屋依藤合作巢。duàn chá guò yǔ zhēng chéng jūn,ǎi wū yī téng hé zuò cháo。
十里水云无路入,半空钟磬有人敲。shí lǐ shuǐ yún wú lù rù,bàn kōng zhōng qìng yǒu rén qiāo。
旧游回首天壤甚,不用驰书报绝交。jiù yóu huí shǒu tiān rǎng shén,bù yòng chí shū bào jué jiāo。

蒲竹山阻雨赠方照静主

成鹫

蒲竹山中昼掩扉,苔痕青染薜萝衣。pú zhú shān zhōng zhòu yǎn fēi,tái hén qīng rǎn bì luó yī。
浮云蔽日人将老,宿雨连天客未归。fú yún bì rì rén jiāng lǎo,sù yǔ lián tiān kè wèi guī。
久懒不堪耕稼苦,忘机还笑灌园非。jiǔ lǎn bù kān gēng jià kǔ,wàng jī hái xiào guàn yuán fēi。
从师乞取三条篾,结束闲身住翠微。cóng shī qǐ qǔ sān tiáo miè,jié shù xián shēn zhù cuì wēi。

雨中宿香山寺与僧话旧

成鹫

浪游忘却路行艰,百里归程十日还。làng yóu wàng què lù xíng jiān,bǎi lǐ guī chéng shí rì hái。
白石乍迷云外岭,丹霞遥失雨中山。bái shí zhà mí yún wài lǐng,dān xiá yáo shī yǔ zhōng shān。
孤峰暝色留僧话,满院春风解客颜。gū fēng míng sè liú sēng huà,mǎn yuàn chūn fēng jiě kè yán。
回忆旧游半城市,不知能有几人闲。huí yì jiù yóu bàn chéng shì,bù zhī néng yǒu jǐ rén xián。

送孙禹尚还京

成鹫

桃花零落滞河阳,玉树联翩返帝乡。táo huā líng luò zhì hé yáng,yù shù lián piān fǎn dì xiāng。
卫玠丰仪年独富,苏门清啸韵偏长。wèi jiè fēng yí nián dú fù,sū mén qīng xiào yùn piān zhǎng。
因逢北阮思南阮,更藉元方识季方。yīn féng běi ruǎn sī nán ruǎn,gèng jí yuán fāng shí jì fāng。
怅别溪桥无可赠,片云孤鹤自相将。chàng bié xī qiáo wú kě zèng,piàn yún gū hè zì xiāng jiāng。

送罗山甫入京

成鹫

锦江流水接通津,野老长歌送远人。jǐn jiāng liú shuǐ jiē tōng jīn,yě lǎo zhǎng gē sòng yuǎn rén。
古道论交君仅见,新诗盈箧客非贫。gǔ dào lùn jiāo jūn jǐn jiàn,xīn shī yíng qiè kè fēi pín。
登临记得曾游路,匡济偏宜未老身。dēng lín jì dé céng yóu lù,kuāng jì piān yí wèi lǎo shēn。
挥手不须怅离别,重来应及岭头春。huī shǒu bù xū chàng lí bié,zhòng lái yīng jí lǐng tóu chūn。

赠万欲曙

成鹫

一辞城市动经年,世外逢人不偶然。yī cí chéng shì dòng jīng nián,shì wài féng rén bù ǒu rán。
丛桂久无招隐客,绿萝今有住山缘。cóng guì jiǔ wú zhāo yǐn kè,lǜ luó jīn yǒu zhù shān yuán。
孤峰垦出栽花地,宝剑酬将买石钱。gū fēng kěn chū zāi huā dì,bǎo jiàn chóu jiāng mǎi shí qián。
我欲似君难得似,春来惟少种芝田。wǒ yù shì jūn nán dé shì,chūn lái wéi shǎo zhǒng zhī tián。

宿寒梅寺

成鹫

大笑下山寻古寺,半岩明月且盘桓。dà xiào xià shān xún gǔ sì,bàn yán míng yuè qiě pán huán。
人声渐远滩声近,上界全空下界宽。rén shēng jiàn yuǎn tān shēng jìn,shàng jiè quán kōng xià jiè kuān。
石榻无尘留客住,蒲团有脚寄人难。shí tà wú chén liú kè zhù,pú tuán yǒu jiǎo jì rén nán。
长江此去无多路,应许重来共岁寒。zhǎng jiāng cǐ qù wú duō lù,yīng xǔ zhòng lái gòng suì hán。

宿水南梁茂才斋中

成鹫

秋光满眼菊花同,暂息闲身落叶中。qiū guāng mǎn yǎn jú huā tóng,zàn xī xián shēn luò yè zhōng。
野寺散镜窥枕月,江城吹角振衣风。yě sì sàn jìng kuī zhěn yuè,jiāng chéng chuī jiǎo zhèn yī fēng。
世途渐老三分厌,山气冲寒一半空。shì tú jiàn lǎo sān fēn yàn,shān qì chōng hán yī bàn kōng。
劳动居亭问飘泊,片云西去水流东。láo dòng jū tíng wèn piāo pō,piàn yún xī qù shuǐ liú dōng。

谢马校尉国祥有施

成鹫

老来空负住山心,日暮凭谁溉釜鬵。lǎo lái kōng fù zhù shān xīn,rì mù píng shuí gài fǔ qín。
借得好风生幕府,送将孤鹤入云林。jiè dé hǎo fēng shēng mù fǔ,sòng jiāng gū hè rù yún lín。
交情恰似青萍合,愿力还兼紫水深。jiāo qíng qià shì qīng píng hé,yuàn lì hái jiān zǐ shuǐ shēn。
从此伏波坛上月,清光长照伯牙琴。cóng cǐ fú bō tán shàng yuè,qīng guāng zhǎng zhào bó yá qín。

赠锦岩主人

成鹫

云岩石榻迥无尘,野客初来见主宾。yún yán shí tà jiǒng wú chén,yě kè chū lái jiàn zhǔ bīn。
锦石日高长至后,寒梅花发小阳春。jǐn shí rì gāo zhǎng zhì hòu,hán méi huā fā xiǎo yáng chūn。
住山难到能闲地,学道偏宜未老身。zhù shān nán dào néng xián dì,xué dào piān yí wèi lǎo shēn。
看取赵州行脚日,相期容有百年人。kàn qǔ zhào zhōu xíng jiǎo rì,xiāng qī róng yǒu bǎi nián rén。

寓锦石岩寄丹霞诸子

成鹫

太上忘情愧未能,下山还忆住山僧。tài shàng wàng qíng kuì wèi néng,xià shān hái yì zhù shān sēng。
写将一句无生话,寄向三岩最上层。xiě jiāng yī jù wú shēng huà,jì xiàng sān yán zuì shàng céng。
孤影自应怜夜月,馀光不用借邻灯。gū yǐng zì yīng lián yè yuè,yú guāng bù yòng jiè lín dēng。
凭君细问匡庐路,取次春风兴可乘。píng jūn xì wèn kuāng lú lù,qǔ cì chūn fēng xīng kě chéng。

寓锦石岩寄丹霞诸子

成鹫

一度移居一度新,寒梅花发锦岩春。yī dù yí jū yī dù xīn,hán méi huā fā jǐn yán chūn。
却缘久住成欣厌,不敢重来问主宾。què yuán jiǔ zhù chéng xīn yàn,bù gǎn zhòng lái wèn zhǔ bīn。
云水与君同浪迹,虚空嫌我著纤尘。yún shuǐ yǔ jūn tóng làng jì,xū kōng xián wǒ zhù xiān chén。
近来学得安身法,只对青山不见人。jìn lái xué dé ān shēn fǎ,zhǐ duì qīng shān bù jiàn rén。

寓锦石岩寄丹霞诸子

成鹫

衲僧随地足生涯,粥后蒿汤饭后茶。nà sēng suí dì zú shēng yá,zhōu hòu hāo tāng fàn hòu chá。
临老有缘依锦石,连宵无梦到丹霞。lín lǎo yǒu yuán yī jǐn shí,lián xiāo wú mèng dào dān xiá。
猕猴挂处曾栖鹤,鶗鴂声中见落花。mí hóu guà chù céng qī hè,tí jué shēng zhōng jiàn luò huā。
最是不堪更回首,冷风寒日竹交加。zuì shì bù kān gèng huí shǒu,lěng fēng hán rì zhú jiāo jiā。