古诗词

挽香山毛果泉

成鹫

我忆东林池上水,浸地涵天清彻底。wǒ yì dōng lín chí shàng shuǐ,jìn dì hán tiān qīng chè dǐ。
我忆东林池上人,珠圆玉润时相亲。wǒ yì dōng lín chí shàng rén,zhū yuán yù rùn shí xiāng qīn。
果泉居士居其一,秋水为神玉为骨。guǒ quán jū shì jū qí yī,qiū shuǐ wèi shén yù wèi gǔ。
有时过我讲老庄,从容入室先升堂。yǒu shí guò wǒ jiǎng lǎo zhuāng,cóng róng rù shì xiān shēng táng。
有时过我习禅定,磨破瓶砖成古镜。yǒu shí guò wǒ xí chán dìng,mó pò píng zhuān chéng gǔ jìng。
有时过我出新诗,琳琅照壁光离离。yǒu shí guò wǒ chū xīn shī,lín láng zhào bì guāng lí lí。
有时过我作佛事,四相三轮通二谛。yǒu shí guò wǒ zuò fú shì,sì xiāng sān lún tōng èr dì。
我来久住识人多,檀门熟道频波波。wǒ lái jiǔ zhù shí rén duō,tán mén shú dào pín bō bō。
三生石上见宾主,口虽不言心默许。sān shēng shí shàng jiàn bīn zhǔ,kǒu suī bù yán xīn mò xǔ。
一朝别去两三年,水在池中月在天。yī cháo bié qù liǎng sān nián,shuǐ zài chí zhōng yuè zài tiān。
东林寂寞池水竭,天低月落琼枝折。dōng lín jì mò chí shuǐ jié,tiān dī yuè luò qióng zhī zhé。
琼枝折兮林木空,桑榆影薄来悲风。qióng zhī zhé xī lín mù kōng,sāng yú yǐng báo lái bēi fēng。
野人近住鹅潭上,潭上云山互相向。yě rén jìn zhù é tán shàng,tán shàng yún shān hù xiāng xiàng。
一片闲云万里心,高山流水谁知音。yī piàn xián yún wàn lǐ xīn,gāo shān liú shuǐ shuí zhī yīn。
子期欲铸黄金贵,独抱无弦望天裔。zi qī yù zhù huáng jīn guì,dú bào wú xián wàng tiān yì。
一弹别鹤与孤鸾,回首东林如隔世。yī dàn bié hè yǔ gū luán,huí shǒu dōng lín rú gé shì。
果泉居士知未知,黄梅路上遥相期。guǒ quán jū shì zhī wèi zhī,huáng méi lù shàng yáo xiāng qī。
种松道者今何去,乘愿重来尚未迟。zhǒng sōng dào zhě jīn hé qù,chéng yuàn zhòng lái shàng wèi chí。

成鹫

成鹫,俗姓方,名颛恺,字趾麟。出家后法名光鹫,字即山;后易名成鹫,字迹删。广东番禺人。明举人方国骅之子。年十三补诸生。以时世苦乱,于清圣祖康熙十六年(一六七七)自行落发,康熙二十年禀受十戒。曾住会同县(今琼海)多异山海潮岩灵泉寺、香山县(今中山)东林庵、澳门普济禅院、广州河南大通寺、肇庆鼎湖山庆云寺,为当时著名遗民僧。工诗文,一时名卿巨公多与往还。论者谓其文源于《周易》,变化于《庄》《骚》,其诗在灵运、香山之间。年八十五圆寂于广州。著有《楞严经直说》、《道德经直说》、《鼎湖山志》、《鹿湖近草》、《咸陟堂诗文集》等。清道光《广东通志》卷三二八有传。 成鹫的作品>>

猜您喜欢

题画

成鹫

紫瓜垂蒂野花黄,群动蜎飞趁众芳。zǐ guā chuí dì yě huā huáng,qún dòng yuān fēi chèn zhòng fāng。
却笑蒙庄随物化,何如高枕梦羲皇。què xiào méng zhuāng suí wù huà,hé rú gāo zhěn mèng xī huáng。

题画

成鹫

东篱秋老百花黄,灼灼幽姿淡淡妆。dōng lí qiū lǎo bǎi huā huáng,zhuó zhuó yōu zī dàn dàn zhuāng。
不羡南金堪比色,冰心先已许柴桑。bù xiàn nán jīn kān bǐ sè,bīng xīn xiān yǐ xǔ chái sāng。

题画

成鹫

绿叶丹葩迥自殊,何须琪树秀三株。lǜ yè dān pā jiǒng zì shū,hé xū qí shù xiù sān zhū。
清风袭袭生衣袂,一笑相看人姓卢。qīng fēng xí xí shēng yī mèi,yī xiào xiāng kàn rén xìng lú。

咏鸡冠花

成鹫

仙葩轮菌蕊珠团,疑是文禽顶上丹。xiān pā lún jūn ruǐ zhū tuán,yí shì wén qín dǐng shàng dān。
纪渻养来形似木,独留绛帻倚阑干。jì shěng yǎng lái xíng shì mù,dú liú jiàng zé yǐ lán gàn。

泽萌和尚归自栖贤主海云席赠此

成鹫

三岩高处曾相见,五老峰头念索居。sān yán gāo chù céng xiāng jiàn,wǔ lǎo fēng tóu niàn suǒ jū。
何事玉渊书未报,水清难怪久无鱼。hé shì yù yuān shū wèi bào,shuǐ qīng nán guài jiǔ wú yú。

泽萌和尚归自栖贤主海云席赠此

成鹫

名山不负古栖贤,种玉开云岂偶然。míng shān bù fù gǔ qī xián,zhǒng yù kāi yún qǐ ǒu rán。
回首岭南笑顽石,点头不上米家船。huí shǒu lǐng nán xiào wán shí,diǎn tóu bù shàng mǐ jiā chuán。

泽萌和尚归自栖贤主海云席赠此

成鹫

松老风高万壑涛,养成雏鹤待鸣皋。sōng lǎo fēng gāo wàn hè tāo,yǎng chéng chú hè dài míng gāo。
直林秋晚悲摇落,咫尺家山入望劳。zhí lín qiū wǎn bēi yáo luò,zhǐ chǐ jiā shān rù wàng láo。

泽萌和尚归自栖贤主海云席赠此

成鹫

三峡狂澜吼似雷,老人归路兴悠哉。sān xiá kuáng lán hǒu shì léi,lǎo rén guī lù xīng yōu zāi。
南方龙象争相庆,夺食驱耕人又来。nán fāng lóng xiàng zhēng xiāng qìng,duó shí qū gēng rén yòu lái。

泽萌和尚归自栖贤主海云席赠此

成鹫

鶗鴂声声不忍闻,阴晴冷暖岭头分。tí jué shēng shēng bù rěn wén,yīn qíng lěng nuǎn lǐng tóu fēn。
人天有意留师住,捩转匡云入海云。rén tiān yǒu yì liú shī zhù,liè zhuǎn kuāng yún rù hǎi yún。

泽萌和尚归自栖贤主海云席赠此

成鹫

旧游人境两茫茫,临老重来礼法王。jiù yóu rén jìng liǎng máng máng,lín lǎo zhòng lái lǐ fǎ wáng。
觌面更无差别见,鬓边惟觉有微霜。dí miàn gèng wú chà bié jiàn,bìn biān wéi jué yǒu wēi shuāng。

泽萌和尚归自栖贤主海云席赠此

成鹫

丹霞归路未逢人,依旧顽牛昨日身。dān xiá guī lù wèi féng rén,yī jiù wán niú zuó rì shēn。
莫怪适来还适去,溪山无地任吾真。mò guài shì lái hái shì qù,xī shān wú dì rèn wú zhēn。

泽萌和尚归自栖贤主海云席赠此

成鹫

珍重浮山畜俊鹰,秋风飞击兴腾腾。zhēn zhòng fú shān chù jùn yīng,qiū fēng fēi jī xīng téng téng。
于今大地多孤兔,六翮须丰养未曾。yú jīn dà dì duō gū tù,liù hé xū fēng yǎng wèi céng。

与哉明师话别

成鹫

吾道而今久寂寥,丹霞回首路迢迢。wú dào ér jīn jiǔ jì liáo,dān xiá huí shǒu lù tiáo tiáo。
名山有约无筋力,且泥同参话一宵。míng shān yǒu yuē wú jīn lì,qiě ní tóng cān huà yī xiāo。

与哉明师话别

成鹫

三间破屋无人到,一盏寒灯伴客眠。sān jiān pò wū wú rén dào,yī zhǎn hán dēng bàn kè mián。
明发挂帆云外去,不堪重问再来缘。míng fā guà fān yún wài qù,bù kān zhòng wèn zài lái yuán。

与哉明师话别

成鹫

隙中日月眼前尘,梦里行藏病后身。xì zhōng rì yuè yǎn qián chén,mèng lǐ xíng cáng bìng hòu shēn。
愁绝不堪更回首,青山多少未归人。chóu jué bù kān gèng huí shǒu,qīng shān duō shǎo wèi guī rén。