古诗词

古剑篇赠彭艾庵

成鹫

美人腹中怀古铁,出胎犹带玄黄血。měi rén fù zhōng huái gǔ tiě,chū tāi yóu dài xuán huáng xuè。
一朝欧冶鼓洪炉,跃跃祥金成巨阙。yī cháo ōu yě gǔ hóng lú,yuè yuè xiáng jīn chéng jù quē。
新硎霜锷势莫当,临敌一挥皆创伤。xīn xíng shuāng è shì mò dāng,lín dí yī huī jiē chuàng shāng。
主人恩爱良不薄,摩挲拂拭教深藏。zhǔ rén ēn ài liáng bù báo,mó sā fú shì jiào shēn cáng。
铅刀鈯斧失犀利,偷心侧目纷疑忌。qiān dāo tú fǔ shī xī lì,tōu xīn cè mù fēn yí jì。
龙屈蛇信奈若何,半边夜有丰城气。lóng qū shé xìn nài ruò hé,bàn biān yè yǒu fēng chéng qì。
壮士得之游八闽,脱身飞出延平津。zhuàng shì dé zhī yóu bā mǐn,tuō shēn fēi chū yán píng jīn。
归来依旧函玉匣,倾心竭力酬主人。guī lái yī jiù hán yù xiá,qīng xīn jié lì chóu zhǔ rén。
主人顾盼倍畴昔,铅刀鈯斧低颜色。zhǔ rén gù pàn bèi chóu xī,qiān dāo tú fǔ dī yán sè。
批虚导窾有馀闲,解纷排难无遗力。pī xū dǎo kuǎn yǒu yú xián,jiě fēn pái nán wú yí lì。
从来神物难淹留,百炼聊为绕指柔。cóng lái shén wù nán yān liú,bǎi liàn liáo wèi rào zhǐ róu。
何能郁郁久居此,眼看若辈皆封侯。hé néng yù yù jiǔ jū cǐ,yǎn kàn ruò bèi jiē fēng hóu。
一日一揩磨,一年一淬砺。yī rì yī kāi mó,yī nián yī cuì lì。
辗转一百年,顽金成利器。niǎn zhuǎn yī bǎi nián,wán jīn chéng lì qì。
何况金石浑成日月光,天地泰交水火济。hé kuàng jīn shí hún chéng rì yuè guāng,tiān dì tài jiāo shuǐ huǒ jì。
我本山中人,望空遥盼睇。wǒ běn shān zhōng rén,wàng kōng yáo pàn dì。
愿君努力干霄云,旋转乾坤豁阴翳。yuàn jūn nǔ lì gàn xiāo yún,xuán zhuǎn qián kūn huō yīn yì。
一道灵光迥不磨,报恩直到无穷际。yī dào líng guāng jiǒng bù mó,bào ēn zhí dào wú qióng jì。

成鹫

成鹫,俗姓方,名颛恺,字趾麟。出家后法名光鹫,字即山;后易名成鹫,字迹删。广东番禺人。明举人方国骅之子。年十三补诸生。以时世苦乱,于清圣祖康熙十六年(一六七七)自行落发,康熙二十年禀受十戒。曾住会同县(今琼海)多异山海潮岩灵泉寺、香山县(今中山)东林庵、澳门普济禅院、广州河南大通寺、肇庆鼎湖山庆云寺,为当时著名遗民僧。工诗文,一时名卿巨公多与往还。论者谓其文源于《周易》,变化于《庄》《骚》,其诗在灵运、香山之间。年八十五圆寂于广州。著有《楞严经直说》、《道德经直说》、《鼎湖山志》、《鹿湖近草》、《咸陟堂诗文集》等。清道光《广东通志》卷三二八有传。 成鹫的作品>>

猜您喜欢

送衣石师下山

成鹫

何物相随药一笼,杖头明月与清风。hé wù xiāng suí yào yī lóng,zhàng tóu míng yuè yǔ qīng fēng。
老师未得全收拾,留半山僧住此中。lǎo shī wèi dé quán shōu shí,liú bàn shān sēng zhù cǐ zhōng。

赠秋霜师

成鹫

黑头白足便参方,归卧云林鬓已霜。hēi tóu bái zú biàn cān fāng,guī wò yún lín bìn yǐ shuāng。
提起铁鞋再三问,从前行脚为谁忙。tí qǐ tiě xié zài sān wèn,cóng qián xíng jiǎo wèi shuí máng。

赠秋霜师

成鹫

当年五岳早寻师,兀兀行藏只自知。dāng nián wǔ yuè zǎo xún shī,wù wù xíng cáng zhǐ zì zhī。
眼底何曾见山水,腰包那得有闲时。yǎn dǐ hé céng jiàn shān shuǐ,yāo bāo nà dé yǒu xián shí。

题海潮寺壁

成鹫

莫道争名但市城,名山亦复有人争。mò dào zhēng míng dàn shì chéng,míng shān yì fù yǒu rén zhēng。
须知海印潮音外,别有孤峰逼太清。xū zhī hǎi yìn cháo yīn wài,bié yǒu gū fēng bī tài qīng。

题华封洞壁间题咏已满不容著语也

成鹫

黄鹤留题已有诗,山僧阁笔费寻思。huáng hè liú tí yǐ yǒu shī,shān sēng gé bǐ fèi xún sī。
于今欲借空王手,写作人间没字碑。yú jīn yù jiè kōng wáng shǒu,xiě zuò rén jiān méi zì bēi。

邓子东山得名画半帧乃昔时好手绘未成幅者索予题破口占三绝书以还之

成鹫

仙人云里掩齐纨,一段风流欲貌难。xiān rén yún lǐ yǎn qí wán,yī duàn fēng liú yù mào nán。
却似真山描不得,止留一半与人看。què shì zhēn shān miáo bù dé,zhǐ liú yī bàn yǔ rén kàn。

邓子东山得名画半帧乃昔时好手绘未成幅者索予题破口占三绝书以还之

成鹫

山有云霞水有澜,虚空却被画师瞒。shān yǒu yún xiá shuǐ yǒu lán,xū kōng què bèi huà shī mán。
何似东山真面目,和盘托出与人看。hé shì dōng shān zhēn miàn mù,hé pán tuō chū yǔ rén kàn。

邓子东山得名画半帧乃昔时好手绘未成幅者索予题破口占三绝书以还之

成鹫

溪声山色太无端,阁笔濡毫总一般。xī shēng shān sè tài wú duān,gé bǐ rú háo zǒng yī bān。
不似老僧门紧闭,了无踪迹与人看。bù shì lǎo sēng mén jǐn bì,le wú zōng jì yǔ rén kàn。

送侍儿出关

成鹫

为嫌门里出门难,结束腰包过别山。wèi xián mén lǐ chū mén nán,jié shù yāo bāo guò bié shān。
两片板扉由汝出,当知更有一重关。liǎng piàn bǎn fēi yóu rǔ chū,dāng zhī gèng yǒu yī zhòng guān。

送侍儿出关

成鹫

出门踏破古人窠,佛祖当前不奈何。chū mén tà pò gǔ rén kē,fú zǔ dāng qián bù nài hé。
步步但须行实地,山穷水尽也由他。bù bù dàn xū xíng shí dì,shān qióng shuǐ jǐn yě yóu tā。

送侍儿出关

成鹫

吹毛费尽老婆心,笑杀巢居古道林。chuī máo fèi jǐn lǎo pó xīn,xiào shā cháo jū gǔ dào lín。
佛法我无相为处,凭他到处觅知音。fú fǎ wǒ wú xiāng wèi chù,píng tā dào chù mì zhī yīn。

送李方水还临高学署

成鹫

三年一别一番新,几度相逢笑有因。sān nián yī bié yī fān xīn,jǐ dù xiāng féng xiào yǒu yīn。
僧未参方官未擢,闭门人亦出门人。sēng wèi cān fāng guān wèi zhuó,bì mén rén yì chū mén rén。

送李方水还临高学署

成鹫

停车惘惘不胜情,斟酌前岐旧路程。tíng chē wǎng wǎng bù shèng qíng,zhēn zhuó qián qí jiù lù chéng。
古道至今成鉴辙,那堪重过辨州城。gǔ dào zhì jīn chéng jiàn zhé,nà kān zhòng guò biàn zhōu chéng。

送李方水还临高学署

成鹫

海南海北总春风,处处行吟似粤中。hǎi nán hǎi běi zǒng chūn fēng,chù chù xíng yín shì yuè zhōng。
想到官衙梅雨候,槟榔红遍荔枝红。xiǎng dào guān yá méi yǔ hòu,bīn láng hóng biàn lì zhī hóng。

送李方水还临高学署

成鹫

啼莺恰恰燕喃喃,欲别难为越俎谈。tí yīng qià qià yàn nán nán,yù bié nán wèi yuè zǔ tán。
我纵无言君也会,十年不枉是同参。wǒ zòng wú yán jūn yě huì,shí nián bù wǎng shì tóng cān。