古诗词

黄湾述怀二十二韵寄钱思复

贝琼

海岱初云扰,荆蛮遂土崩。hǎi dài chū yún rǎo,jīng mán suì tǔ bēng。
王公甘久辱,奴仆尽同升。wáng gōng gān jiǔ rǔ,nú pū jǐn tóng shēng。
远适将妻子,端居谢友朋。yuǎn shì jiāng qī zi,duān jū xiè yǒu péng。
草堂森苦竹,瓜圃蔓寒藤。cǎo táng sēn kǔ zhú,guā pǔ màn hán téng。
地尽山光断,天昏海气蒸。dì jǐn shān guāng duàn,tiān hūn hǎi qì zhēng。
夜深常畏虎,秋后更多蝇。yè shēn cháng wèi hǔ,qiū hòu gèng duō yíng。
鹤发愁难理,乌皮懒自凭。hè fā chóu nán lǐ,wū pí lǎn zì píng。
娉婷羞不荐,龌龊怯先登。pīng tíng xiū bù jiàn,wò chuò qiè xiān dēng。
拔剑歌谁和,闻笳寝复兴。bá jiàn gē shuí hé,wén jiā qǐn fù xīng。
过逢欣已绝,疾病恨相仍。guò féng xīn yǐ jué,jí bìng hèn xiāng réng。
自拟秦民去,重烦鲁使徵。zì nǐ qín mín qù,zhòng fán lǔ shǐ zhēng。
吹毛多见谪,刺舌尚须惩。chuī máo duō jiàn zhé,cì shé shàng xū chéng。
耆老惟君在,文章对客矜。qí lǎo wéi jūn zài,wén zhāng duì kè jīn。
才全怀白璧,道重比朱绳。cái quán huái bái bì,dào zhòng bǐ zhū shéng。
虎榜名非忝,鸡林价尽增。hǔ bǎng míng fēi tiǎn,jī lín jià jǐn zēng。
极知童子陋,深愧大巫称。jí zhī tóng zi lòu,shēn kuì dà wū chēng。
最忆春停骑,高谈夜剪灯。zuì yì chūn tíng qí,gāo tán yè jiǎn dēng。
病驹终弃掷,生鹘必飞腾。bìng jū zhōng qì zhì,shēng gǔ bì fēi téng。
迹已从信屈,时多任爱憎。jì yǐ cóng xìn qū,shí duō rèn ài zēng。
赋诗闲莫废,好事老犹能。fù shī xián mò fèi,hǎo shì lǎo yóu néng。
汉月今频满,天河本自澄。hàn yuè jīn pín mǎn,tiān hé běn zì chéng。
山阴有孤棹,雪下兴还乘。shān yīn yǒu gū zhào,xuě xià xīng hái chéng。

贝琼

贝琼(1314~1379)初名阙,字廷臣,一字廷琚、仲琚,又字廷珍,别号清江。约生于元成宗大德初,卒于明太祖洪武十二年,年八十余岁。贝琼从杨维桢学诗,取其长而去其短;其诗论推崇盛唐而不取法宋代熙宁、元丰诸家。文章冲融和雅,诗风温厚之中自然高秀,足以领袖一时。著有《中星考》、《清江贝先生集》、《清江稿》、《云间集》等。 贝琼的作品>>

猜您喜欢

苕溪陆文宝挟笔过云间持卷求余言而一时缙绅之户不啻百篇有论笔法自赵松雪用落墨而始废者有为笔卦者近世肤学小子率意妄作类如此可叹也已因赋五绝

贝琼

谩秃霜毫临北海,更求雪茧写兰亭。mán tū shuāng háo lín běi hǎi,gèng qiú xuě jiǎn xiě lán tíng。
也知不改无盐陋,浪抹青红斗尹邢。yě zhī bù gǎi wú yán lòu,làng mǒ qīng hóng dòu yǐn xíng。

立春后五日

贝琼

北风夜吹碧海冻,立春以来仍苦寒。běi fēng yè chuī bì hǎi dòng,lì chūn yǐ lái réng kǔ hán。
城南酒贵更须买,江上花迟谁与看。chéng nán jiǔ guì gèng xū mǎi,jiāng shàng huā chí shuí yǔ kàn。

次韵邵筼谷暮春三首

贝琼

处士浑同郑子真,水南结屋与山邻。chù shì hún tóng zhèng zi zhēn,shuǐ nán jié wū yǔ shān lín。
已从竹笋生旁舍,不遣桃花误世人。yǐ cóng zhú sǔn shēng páng shě,bù qiǎn táo huā wù shì rén。

次韵邵筼谷暮春三首

贝琼

一枕槐根午梦长,不知梦里别春光。yī zhěn huái gēn wǔ mèng zhǎng,bù zhī mèng lǐ bié chūn guāng。
禽工唱和偏能熟,蜂苦经营也自忙。qín gōng chàng hé piān néng shú,fēng kǔ jīng yíng yě zì máng。

次韵邵筼谷暮春三首

贝琼

樱颗红垂山雨晴,荷钱绿卷水风生。yīng kē hóng chuí shān yǔ qíng,hé qián lǜ juǎn shuǐ fēng shēng。
佳人莫惜频行斝,狂客从教醉绝缨。jiā rén mò xī pín xíng jiǎ,kuáng kè cóng jiào zuì jué yīng。

题红梅

贝琼

山杏一株临大路,宫桃千叶倚空墙。shān xìng yī zhū lín dà lù,gōng táo qiān yè yǐ kōng qiáng。
如何冰雪罗浮女,也学春风半面妆。rú hé bīng xuě luó fú nǚ,yě xué chūn fēng bàn miàn zhuāng。

漫成

贝琼

今朝无酒只清坐,落笔犹有气淩云。jīn cháo wú jiǔ zhǐ qīng zuò,luò bǐ yóu yǒu qì líng yún。
天下黄金贱如土,何人为购相如文。tiān xià huáng jīn jiàn rú tǔ,hé rén wèi gòu xiāng rú wén。

漫成

贝琼

东邻昨日收白骨,西邻今日啼青蛾。dōng lín zuó rì shōu bái gǔ,xī lín jīn rì tí qīng é。
伤心又过中元节,城下招魂应更多。shāng xīn yòu guò zhōng yuán jié,chéng xià zhāo hún yīng gèng duō。

漫成

贝琼

平生落落苦难合,十五读书今老翁。píng shēng luò luò kǔ nán hé,shí wǔ dú shū jīn lǎo wēng。
却怕秋来添客思,梧桐昨夜又西风。què pà qiū lái tiān kè sī,wú tóng zuó yè yòu xī fēng。

漫成

贝琼

南金大贝亦何物,六月胡商死道边。nán jīn dà bèi yì hé wù,liù yuè hú shāng sǐ dào biān。
满地清阴日亭午,老夫高枕北窗眠。mǎn dì qīng yīn rì tíng wǔ,lǎo fū gāo zhěn běi chuāng mián。

别徐楚芳

贝琼

别愁如佛割人肠,空洒西风泪万行。bié chóu rú fú gē rén cháng,kōng sǎ xī fēng lèi wàn xíng。
楚尾吴头各千里,相知从此不相忘。chǔ wěi wú tóu gè qiān lǐ,xiāng zhī cóng cǐ bù xiāng wàng。

题扇

贝琼

冰纨一尺写修竹,瑟瑟清风生夏寒。bīng wán yī chǐ xiě xiū zhú,sè sè qīng fēng shēng xià hán。
不见江南铁钩锁,总成石上青琅玕。bù jiàn jiāng nán tiě gōu suǒ,zǒng chéng shí shàng qīng láng gān。

题红梅二首

贝琼

红罗亭下又春风,小凤飞来树已空。hóng luó tíng xià yòu chūn fēng,xiǎo fèng fēi lái shù yǐ kōng。
后主当时欢宴处,新花如火照唐宫。hòu zhǔ dāng shí huān yàn chù,xīn huā rú huǒ zhào táng gōng。

题红梅二首

贝琼

野桥山店记年时,管领春风有一枝。yě qiáo shān diàn jì nián shí,guǎn lǐng chūn fēng yǒu yī zhī。
却笑罗虬不解事,百篇空赋比红诗。què xiào luó qiú bù jiě shì,bǎi piān kōng fù bǐ hóng shī。