古诗词

长相思

纳兰性德

山一程,水一程,身向榆关那畔行,夜深千帐灯。shān yī chéng,shuǐ yī chéng,shēn xiàng yú guān nà pàn xíng,yè shēn qiān zhàng dēng。
风一更,雪一更,聒碎乡心梦不成,故园无此声。fēng yī gèng,xuě yī gèng,guā suì xiāng xīn mèng bù chéng,gù yuán wú cǐ shēng。
纳兰性德

纳兰性德

纳兰性德(1655-1685),满洲人,字容若,号楞伽山人,清代最著名词人之一。其诗词“纳兰词”在清代以至整个中国词坛上都享有很高的声誉,在中国文学史上也占有光采夺目的一席。他生活于满汉融合时期,其贵族家庭兴衰具有关联于王朝国事的典型性。虽侍从帝王,却向往经历平淡。特殊的生活环境背景,加之个人的超逸才华,使其诗词创作呈现出独特的个性和鲜明的艺术风格。流传至今的《木兰花令·拟古决绝词》——“人生若只如初见,何事秋风悲画扇?等闲变却故人心,却道故人心易变。”富于意境,是其众多代表作之一。 纳兰性德的作品>>

猜您喜欢

河传·春浅

纳兰性德

春浅,红怨,掩双环。chūn qiǎn,hóng yuàn,yǎn shuāng huán。
微雨花间,昼闲。wēi yǔ huā jiān,zhòu xián。
无言暗将红泪弹。wú yán àn jiāng hóng lèi dàn。
阑珊,香销轻梦还。lán shān,xiāng xiāo qīng mèng hái。
斜倚画屏思往事,皆不是,空作相思字。xié yǐ huà píng sī wǎng shì,jiē bù shì,kōng zuò xiāng sī zì。
记当时垂柳丝,花枝,满庭蝴蝶儿。jì dāng shí chuí liǔ sī,huā zhī,mǎn tíng hú dié ér。

沁园春

纳兰性德

瞬息浮生,薄命如斯,低徊怎忘?记绣榻闲时,并吹红雨,雕阑曲处,同倚斜阳。shùn xī fú shēng,báo mìng rú sī,dī huái zěn wàng?jì xiù tà xián shí,bìng chuī hóng yǔ,diāo lán qū chù,tóng yǐ xié yáng。
梦好难留,诗残莫续,赢得更深哭一场。mèng hǎo nán liú,shī cán mò xù,yíng dé gèng shēn kū yī chǎng。
遗容在,只灵飙一转,未许端详。yí róng zài,zhǐ líng biāo yī zhuǎn,wèi xǔ duān xiáng。
重寻碧落茫茫,料短发,朝来定有霜。zhòng xún bì luò máng máng,liào duǎn fā,cháo lái dìng yǒu shuāng。
便人间天上,尘缘未断,春花秋叶,触绪还伤。biàn rén jiān tiān shàng,chén yuán wèi duàn,chūn huā qiū yè,chù xù hái shāng。
欲结绸缪,翻惊摇落,减尽荀衣昨日香。yù jié chóu móu,fān jīng yáo luò,jiǎn jǐn xún yī zuó rì xiāng。
真无奈,倩声声邻笛,谱出回肠。zhēn wú nài,qiàn shēng shēng lín dí,pǔ chū huí cháng。

采桑子·彤霞久绝飞琼字

纳兰性德

彤霞久绝飞琼字,人在谁边。tóng xiá jiǔ jué fēi qióng zì,rén zài shuí biān。
人在谁边,今夜玉清眠不眠。rén zài shuí biān,jīn yè yù qīng mián bù mián。
香销被冷残灯灭,静数秋天。xiāng xiāo bèi lěng cán dēng miè,jìng shù qiū tiān。
静数秋天,又误心期到下弦。jìng shù qiū tiān,yòu wù xīn qī dào xià xián。

南乡子·秋暮村居

纳兰性德

红叶满寒溪,一路空山万木齐。hóng yè mǎn hán xī,yī lù kōng shān wàn mù qí。
试上小楼极目望,高低。shì shàng xiǎo lóu jí mù wàng,gāo dī。
一片烟笼十里陂。yī piàn yān lóng shí lǐ bēi。
吠犬杂鸣鸡,灯火荧荧归路迷。fèi quǎn zá míng jī,dēng huǒ yíng yíng guī lù mí。
乍逐横山时近远,东西。zhà zhú héng shān shí jìn yuǎn,dōng xī。
家在寒林独掩扉。jiā zài hán lín dú yǎn fēi。

河渎神·风紧雁行高

纳兰性德

风紧雁行高,无边落木萧萧。fēng jǐn yàn xíng gāo,wú biān luò mù xiāo xiāo。
楚天魂梦与香消,青山暮暮朝朝。chǔ tiān hún mèng yǔ xiāng xiāo,qīng shān mù mù cháo cháo。
断续凉云来一缕,飘堕几丝灵雨。duàn xù liáng yún lái yī lǚ,piāo duò jǐ sī líng yǔ。
今夜冷红浦溆,鸳鸯栖向何处?jīn yè lěng hóng pǔ xù,yuān yāng qī xiàng hé chù?

眼儿媚·独倚春寒掩夕霏

纳兰性德

独倚春寒掩夕霏,清露泣铢衣。dú yǐ chūn hán yǎn xī fēi,qīng lù qì zhū yī。
玉箫吹梦,金钗画影,悔不同携。yù xiāo chuī mèng,jīn chāi huà yǐng,huǐ bù tóng xié。
刻残红烛曾相待,旧事总依稀。kè cán hóng zhú céng xiāng dài,jiù shì zǒng yī xī。
料应遗恨,月中教去,花底催归。liào yīng yí hèn,yuè zhōng jiào qù,huā dǐ cuī guī。

好事近·何路向家园

纳兰性德

何路向家园,历历残山剩水。hé lù xiàng jiā yuán,lì lì cán shān shèng shuǐ。
都把一春冷澹,到麦秋天气。dōu bǎ yī chūn lěng dàn,dào mài qiū tiān qì。
料应重发隔年花,莫问花前事。liào yīng zhòng fā gé nián huā,mò wèn huā qián shì。
纵使东风依旧,怕红颜不似。zòng shǐ dōng fēng yī jiù,pà hóng yán bù shì。

如梦令

纳兰性德

黄叶青苔归路,屧粉衣香何处。huáng yè qīng tái guī lù,xiè fěn yī xiāng hé chù。
消息竟沉沉,今夜相思几许。xiāo xī jìng chén chén,jīn yè xiāng sī jǐ xǔ。
秋雨,秋雨,一半因风吹去。qiū yǔ,qiū yǔ,yī bàn yīn fēng chuī qù。

浣溪沙·旋拂轻容写洛神

纳兰性德

旋拂轻容写洛神,须知浅笑是深颦。xuán fú qīng róng xiě luò shén,xū zhī qiǎn xiào shì shēn pín。
十分天与可怜春。shí fēn tiān yǔ kě lián chūn。
掩抑薄寒施软障,抱持纤影藉芳茵。yǎn yì báo hán shī ruǎn zhàng,bào chí xiān yǐng jí fāng yīn。
未能无意下香尘。wèi néng wú yì xià xiāng chén。

摊破浣溪沙·一霎灯前醉不醒

纳兰性德

一霎灯前醉不醒,恨如春梦畏分明。yī shà dēng qián zuì bù xǐng,hèn rú chūn mèng wèi fēn míng。
淡月淡云窗外雨,一声声。dàn yuè dàn yún chuāng wài yǔ,yī shēng shēng。
人道情多情转薄,而今真个不多情。rén dào qíng duō qíng zhuǎn báo,ér jīn zhēn gè bù duō qíng。
又听鹧鸪啼遍了,短长亭。yòu tīng zhè gū tí biàn le,duǎn zhǎng tíng。

水龙吟·再送荪友南还

纳兰性德

人生南北真如梦,但卧金山高处。rén shēng nán běi zhēn rú mèng,dàn wò jīn shān gāo chù。
白波东逝,鸟啼花落,任他日暮。bái bō dōng shì,niǎo tí huā luò,rèn tā rì mù。
别酒盈觞,一声将息,送君归去。bié jiǔ yíng shāng,yī shēng jiāng xī,sòng jūn guī qù。
便烟波万顷,半帆残月,几回首,相思苦。biàn yān bō wàn qǐng,bàn fān cán yuè,jǐ huí shǒu,xiāng sī kǔ。
可忆柴门深闭,玉绳低、剪灯夜雨。kě yì chái mén shēn bì,yù shéng dī jiǎn dēng yè yǔ。
浮生如此,别多会少,不如莫遇。fú shēng rú cǐ,bié duō huì shǎo,bù rú mò yù。
愁对西轩,荔墙叶暗,黄昏风雨。chóu duì xī xuān,lì qiáng yè àn,huáng hūn fēng yǔ。
更那堪几处,金戈铁马,把凄凉助。gèng nà kān jǐ chù,jīn gē tiě mǎ,bǎ qī liáng zhù。

荷叶杯·帘卷落花如雪

纳兰性德

帘卷落花如雪,烟月。lián juǎn luò huā rú xuě,yān yuè。
谁在小红亭。shuí zài xiǎo hóng tíng。
玉钗敲竹乍闻声,风影略分明。yù chāi qiāo zhú zhà wén shēng,fēng yǐng lüè fēn míng。
化作彩云飞去,何处?不隔枕函边。huà zuò cǎi yún fēi qù,hé chù?bù gé zhěn hán biān。
一声将息晓寒天,断肠又今年。yī shēng jiāng xī xiǎo hán tiān,duàn cháng yòu jīn nián。

浣溪沙·五字诗中目乍成

纳兰性德

五字诗中目乍成。wǔ zì shī zhōng mù zhà chéng。
尽教残福折书生。jǐn jiào cán fú zhé shū shēng。
手挼裙带那时情。shǒu ruá qún dài nà shí qíng。
别后心期和梦杳,年来憔悴与愁并。bié hòu xīn qī hé mèng yǎo,nián lái qiáo cuì yǔ chóu bìng。
夕阳依旧小窗明。xī yáng yī jiù xiǎo chuāng míng。

太常引·晚来风起撼花铃

纳兰性德

晚来风起撼花铃。wǎn lái fēng qǐ hàn huā líng。
人在碧山亭。rén zài bì shān tíng。
愁里不堪听。chóu lǐ bù kān tīng。
那更杂、泉声雨声。nà gèng zá quán shēng yǔ shēng。
无凭踪迹,无聊心绪,谁说与多情。wú píng zōng jì,wú liáo xīn xù,shuí shuō yǔ duō qíng。
梦也不分明,又何必、催教梦醒。mèng yě bù fēn míng,yòu hé bì cuī jiào mèng xǐng。

临江仙·谢饷樱桃

纳兰性德

绿叶成阴春尽也,守宫偏护星星。lǜ yè chéng yīn chūn jǐn yě,shǒu gōng piān hù xīng xīng。
留将颜色慰多情。liú jiāng yán sè wèi duō qíng。
分明千点泪,贮作玉壶冰。fēn míng qiān diǎn lèi,zhù zuò yù hú bīng。
独卧文园方病渴,强拈红豆酬卿。dú wò wén yuán fāng bìng kě,qiáng niān hóng dòu chóu qīng。
感卿珍重报流莺。gǎn qīng zhēn zhòng bào liú yīng。
惜花须自爱,休只为花疼。xī huā xū zì ài,xiū zhǐ wèi huā téng。