古诗词

念奴娇·饮山亭月夕

刘因

广寒宫殿,想幽深、不觉升沉圆缺。guǎng hán gōng diàn,xiǎng yōu shēn bù jué shēng chén yuán quē。
天上人间心共远,如在琼楼玉阙。tiān shàng rén jiān xīn gòng yuǎn,rú zài qióng lóu yù quē。
厚地微茫,高天凉冷,此际红尘歇。hòu dì wēi máng,gāo tiān liáng lěng,cǐ jì hóng chén xiē。
翠阴高枕,并教毛骨清澈。cuì yīn gāo zhěn,bìng jiào máo gǔ qīng chè。
为问此世,从来几人吟望,转首俱湮没。wèi wèn cǐ shì,cóng lái jǐ rén yín wàng,zhuǎn shǒu jù yān méi。
虮虱区区尤可笑,几许肝肠如铁。jǐ shī qū qū yóu kě xiào,jǐ xǔ gān cháng rú tiě。
八表神游,一槎高泛,逸兴方超绝。bā biǎo shén yóu,yī chá gāo fàn,yì xīng fāng chāo jué。
嫦娥留待,桂花且莫开彻。cháng é liú dài,guì huā qiě mò kāi chè。
刘因

刘因

刘因(1249~1293) 元代著名理学家、诗人。字梦吉,号静修。初名骃,字梦骥。雄州容城(今河北容城县)人。3 岁识字,6岁能诗,10岁能文,落笔惊人。年刚20,才华出众,性不苟合。家贫教授生徒,皆有成就。因爱诸葛亮“静以修身”之语,题所居为“静修”。元世祖至元十九年(1282)应召入朝,为承德郎、右赞善大夫。不久借口母病辞官归。母死后居丧在家。至元二十八年,忽必烈再度遣使召刘因为官,他以疾辞。死后追赠翰林学士、资政大夫、上护军、追封“容城郡公”,谥“文靖”。明朝,县官乡绅为刘因建祠堂。 刘因的作品>>

猜您喜欢

送徐生还鄂

刘因

燕山送客归南州,兴来每恨无扁舟。yàn shān sòng kè guī nán zhōu,xīng lái měi hèn wú biǎn zhōu。
君归为我谢江汉,思君不见令人愁。jūn guī wèi wǒ xiè jiāng hàn,sī jūn bù jiàn lìng rén chóu。
千里风烟想萧洒,一代英雄成古丘。qiān lǐ fēng yān xiǎng xiāo sǎ,yī dài yīng xióng chéng gǔ qiū。
当年才气鹦鹉洲,抚掌笑杀黄鹤楼。dāng nián cái qì yīng wǔ zhōu,fǔ zhǎng xiào shā huáng hè lóu。
黄鹤归来哀江头,江山依旧人悠悠。huáng hè guī lái āi jiāng tóu,jiāng shān yī jiù rén yōu yōu。
浮云万古恣变灭,眼中扰扰何时休?fú yún wàn gǔ zì biàn miè,yǎn zhōng rǎo rǎo hé shí xiū?
紫阳仙人歌远游,飞蛟起灭三千秋,为君挥手昆仑头。zǐ yáng xiān rén gē yuǎn yóu,fēi jiāo qǐ miè sān qiān qiū,wèi jūn huī shǒu kūn lún tóu。

宋徽宗赐周准人马图

刘因

笔底金鞍有萧爽,谁云不博降王长。bǐ dǐ jīn ān yǒu xiāo shuǎng,shuí yún bù bó jiàng wáng zhǎng。
汴梁门外若云屯,画本相看应自赏。biàn liáng mén wài ruò yún tún,huà běn xiāng kàn yīng zì shǎng。
十载青衣梦故都,经营惨淡欲何如。shí zài qīng yī mèng gù dōu,jīng yíng cǎn dàn yù hé rú。
只除金粟呼风鸟,曾见昭陵铁马趋。zhǐ chú jīn sù hū fēng niǎo,céng jiàn zhāo líng tiě mǎ qū。

宋高宗题李唐秋江图

刘因

秋江吞天云拍水,涛借西风挟不起。qiū jiāng tūn tiān yún pāi shuǐ,tāo jiè xī fēng xié bù qǐ。
断云分雨入江村,回首龙沙几千里。duàn yún fēn yǔ rù jiāng cūn,huí shǒu lóng shā jǐ qiān lǐ。
澹庵老笔摇江声,仿佛阿唐惨淡情。dàn ān lǎo bǐ yáo jiāng shēng,fǎng fú ā táng cǎn dàn qíng。
千秋万古青山恨,不见归舟一叶横。qiān qiū wàn gǔ qīng shān hèn,bù jiàn guī zhōu yī yè héng。

金太子允恭墨竹

刘因

黑龙江头气郁葱,武元射龙江水中。hēi lóng jiāng tóu qì yù cōng,wǔ yuán shè lóng jiāng shuǐ zhōng。
江声怒号久不泻,破墨挥洒馀神功。jiāng shēng nù hào jiǔ bù xiè,pò mò huī sǎ yú shén gōng。
天人与竹皆真龙,墨竹以来凡马空。tiān rén yǔ zhú jiē zhēn lóng,mò zhú yǐ lái fán mǎ kōng。
人间只有墨君堂,何曾梦到琼华宫。rén jiān zhǐ yǒu mò jūn táng,hé céng mèng dào qióng huá gōng。
瑶光楼前月如练,倒影自有河山雄。yáo guāng lóu qián yuè rú liàn,dào yǐng zì yǒu hé shān xióng。
金源大定始全盛,时以汉文当世宗。jīn yuán dà dìng shǐ quán shèng,shí yǐ hàn wén dāng shì zōng。
兴陵为父明昌子,乐事孰与东宫同。xīng líng wèi fù míng chāng zi,lè shì shú yǔ dōng gōng tóng。
文采不随焦土尽,风节直与幽兰崇。wén cǎi bù suí jiāo tǔ jǐn,fēng jié zhí yǔ yōu lán chóng。
百年图籍有萧相,一代英雄谁蔡公?bǎi nián tú jí yǒu xiāo xiāng,yī dài yīng xióng shuí cài gōng?
策书纷纷少颜色,空山夜哭遗山翁。cè shū fēn fēn shǎo yán sè,kōng shān yè kū yí shān wēng。
我亦飘零感白发,哀歌对此吟双蓬。wǒ yì piāo líng gǎn bái fā,āi gē duì cǐ yín shuāng péng。
秋声萧萧来晚风,极目海角天无穷。qiū shēng xiāo xiāo lái wǎn fēng,jí mù hǎi jiǎo tiān wú qióng。

白雁行

刘因

北风初起易水寒。běi fēng chū qǐ yì shuǐ hán。
北风再起吹江干。běi fēng zài qǐ chuī jiāng gàn。
北风三起白雁来,寒气直薄朱崖山。běi fēng sān qǐ bái yàn lái,hán qì zhí báo zhū yá shān。
乾坤噫气三百年。qián kūn yī qì sān bǎi nián。
一风扫地无留钱。yī fēng sǎo dì wú liú qián。
万里江湖想潇洒,伫看春水雁来还。wàn lǐ jiāng hú xiǎng xiāo sǎ,zhù kàn chūn shuǐ yàn lái hái。

渡白沟

刘因

东北天高连海屿,太行蟠蟠如怒虎。dōng běi tiān gāo lián hǎi yǔ,tài xíng pán pán rú nù hǔ。
一声霜雁界河秋,感慨孤怀几千古。yī shēng shuāng yàn jiè hé qiū,gǎn kǎi gū huái jǐ qiān gǔ。
只知南北限长江,谁割鸿沟来此处。zhǐ zhī nán běi xiàn zhǎng jiāng,shuí gē hóng gōu lái cǐ chù。
三关南下望风云,万里长风见高举。sān guān nán xià wàng fēng yún,wàn lǐ zhǎng fēng jiàn gāo jǔ。
莱公洒落近雄才,显德千年亦英主。lái gōng sǎ luò jìn xióng cái,xiǎn dé qiān nián yì yīng zhǔ。
谋臣使臣强解事,枉著渠头污吾鼓。móu chén shǐ chén qiáng jiě shì,wǎng zhù qú tóu wū wú gǔ。
十年铁砚自庸奴,五载儿皇安足数。shí nián tiě yàn zì yōng nú,wǔ zài ér huáng ān zú shù。
当时一失榆关路,便觉燕云非我土。dāng shí yī shī yú guān lù,biàn jué yàn yún fēi wǒ tǔ。
更从晚唐望沙陀,自此横流穿一缕。gèng cóng wǎn táng wàng shā tuó,zì cǐ héng liú chuān yī lǚ。
谁知江北杜鹃来,正见江东青鸟去。shuí zhī jiāng běi dù juān lái,zhèng jiàn jiāng dōng qīng niǎo qù。
渔阳挝鼓鸣地中,鹧鸪飞满梁园树。yú yáng wō gǔ míng dì zhōng,zhè gū fēi mǎn liáng yuán shù。
黄云白草西楼暮,木叶山头几风雨。huáng yún bái cǎo xī lóu mù,mù yè shān tóu jǐ fēng yǔ。
只应漠漠黄龙府,比似愁冈更愁苦。zhǐ yīng mò mò huáng lóng fǔ,bǐ shì chóu gāng gèng chóu kǔ。
天教遗垒说向人,冻雨顽云结凄楚。tiān jiào yí lěi shuō xiàng rén,dòng yǔ wán yún jié qī chǔ。
古称幽燕多义烈,呜咽泉声泻馀怒。gǔ chēng yōu yàn duō yì liè,wū yàn quán shēng xiè yú nù。
仰天大笑东风来,云放残阳指归渡。yǎng tiān dà xiào dōng fēng lái,yún fàng cán yáng zhǐ guī dù。

登镇州隆兴寺阁

刘因

大行鳞甲摇晴空,层楼一夕蟠白虹。dà xíng lín jiǎ yáo qíng kōng,céng lóu yī xī pán bái hóng。
天光物色惊改观,少微今在青云中。tiān guāng wù sè jīng gǎi guān,shǎo wēi jīn zài qīng yún zhōng。
初疑平地立梯磴,清风西北天门通。chū yí píng dì lì tī dèng,qīng fēng xī běi tiān mén tōng。
又疑三山浮海至,载我欲去扶桑东。yòu yí sān shān fú hǎi zhì,zài wǒ yù qù fú sāng dōng。
雯华宝树忽当眼,拍肩爱此金仙翁。wén huá bǎo shù hū dāng yǎn,pāi jiān ài cǐ jīn xiān wēng。
金仙一梦一千载,腾掷变化天无功。jīn xiān yī mèng yī qiān zài,téng zhì biàn huà tiān wú gōng。
万象绕口恣喷吐,坐令四海皆盲聋。wàn xiàng rào kǒu zì pēn tǔ,zuò lìng sì hǎi jiē máng lóng。
千池万沼尽明月,长天一碧无遗踪。qiān chí wàn zhǎo jǐn míng yuè,zhǎng tiān yī bì wú yí zōng。
我生玄感非象识,此眼此臂将安庸。wǒ shēng xuán gǎn fēi xiàng shí,cǐ yǎn cǐ bì jiāng ān yōng。
海岳神光埋禹鼎,人间诡态何由穷。hǎi yuè shén guāng mái yǔ dǐng,rén jiān guǐ tài hé yóu qióng。
金天月窟尔乡国,玉毫万丈须弥峰。jīn tiān yuè kū ěr xiāng guó,yù háo wàn zhàng xū mí fēng。
一杯径欲呼与语,为我返驾随西风。yī bēi jìng yù hū yǔ yǔ,wèi wǒ fǎn jià suí xī fēng。
堂堂全赵思一豁,江山落落吾心胸。táng táng quán zhào sī yī huō,jiāng shān luò luò wú xīn xiōng。
中原左界此重镇,形势仿佛馀兵冲。zhōng yuán zuǒ jiè cǐ zhòng zhèn,xíng shì fǎng fú yú bīng chōng。
歌舞遗台土花碧,旗帜西山霜叶红。gē wǔ yí tái tǔ huā bì,qí zhì xī shān shuāng yè hóng。
乾坤割裂万万古,乌鸢蝼蚁为谁雄?qián kūn gē liè wàn wàn gǔ,wū yuān lóu yǐ wèi shuí xióng?
滹水悠悠自东注,落日渺渺明孤鸿。hū shuǐ yōu yōu zì dōng zhù,luò rì miǎo miǎo míng gū hóng。

乙亥十月往平定早发土门宿故关书所见

刘因

风烟全赵如平掌,失脚山城梦犹想。fēng yān quán zhào rú píng zhǎng,shī jiǎo shān chéng mèng yóu xiǎng。
土门一缕汉时天,万古行人为谁仰?tǔ mén yī lǚ hàn shí tiān,wàn gǔ xíng rén wèi shuí yǎng?
指似劲敌谈笑中,为状羸仆忍寒强。zhǐ shì jìn dí tán xiào zhōng,wèi zhuàng léi pū rěn hán qiáng。
当年鼓角如可闻,急著清吟和林响。dāng nián gǔ jiǎo rú kě wén,jí zhù qīng yín hé lín xiǎng。
远山宛欲来相迎,近山留人屹相向。yuǎn shān wǎn yù lái xiāng yíng,jìn shān liú rén yì xiāng xiàng。
或从井底忽登天,倚伏已能先想像。huò cóng jǐng dǐ hū dēng tiān,yǐ fú yǐ néng xiān xiǎng xiàng。
平生爱山真恶谶,今日果为山所网。píng shēng ài shān zhēn è chèn,jīn rì guǒ wèi shān suǒ wǎng。
昨朝爽翠拥修眉,最恨高楼负清赏。zuó cháo shuǎng cuì yōng xiū méi,zuì hèn gāo lóu fù qīng shǎng。
壮怀郁郁闷欲绝,安得凌风恣吾往。zhuàng huái yù yù mèn yù jué,ān dé líng fēng zì wú wǎng。
天教石顶放一头,驶若骅骝脱羁鞅。tiān jiào shí dǐng fàng yī tóu,shǐ ruò huá liú tuō jī yāng。
山灵努力出奇供,只恐先生驾虚枉。shān líng nǔ lì chū qí gōng,zhǐ kǒng xiān shēng jià xū wǎng。
万壑霜松动悲啸,极目云烟埋莽苍。wàn hè shuāng sōng dòng bēi xiào,jí mù yún yān mái mǎng cāng。
北门形势护中原,办与奸雄增技痒。běi mén xíng shì hù zhōng yuán,bàn yǔ jiān xióng zēng jì yǎng。
太行横绝半九州,留在平原几尘坱。tài xíng héng jué bàn jiǔ zhōu,liú zài píng yuán jǐ chén yǎng。
何人为我起六丁,嵯峨尽堕天宇朗。hé rén wèi wǒ qǐ liù dīng,cuó é jǐn duò tiān yǔ lǎng。
千年再挽神禹功,恍若鸿流开四象。qiān nián zài wǎn shén yǔ gōng,huǎng ruò hóng liú kāi sì xiàng。

仲诚家藏张蔡公石女剪制香奁绝巧持以求予诗

刘因

静华墨君天下奇,陵川仙人为赋之。jìng huá mò jūn tiān xià qí,líng chuān xiān rén wèi fù zhī。
遗山野史夸慧女,万古春风蝴蝶词。yí shān yě shǐ kuā huì nǚ,wàn gǔ chūn fēng hú dié cí。
岂知此巧复绝代,夜月静拂天孙丝。qǐ zhī cǐ qiǎo fù jué dài,yè yuè jìng fú tiān sūn sī。
梦云丝雨有形外,郢斤庖刃无心时。mèng yún sī yǔ yǒu xíng wài,yǐng jīn páo rèn wú xīn shí。
蔡公凛凛袖鄂姿,诸郎画戟清香诗。cài gōng lǐn lǐn xiù è zī,zhū láng huà jǐ qīng xiāng shī。
香奁秀发亦馀事,诗人饥眼省见稀。xiāng lián xiù fā yì yú shì,shī rén jī yǎn shěng jiàn xī。
敲门青灯烂红碧,布衾惊走恶睡儿。qiāo mén qīng dēng làn hóng bì,bù qīn jīng zǒu è shuì ér。
破屋犹疑翠鲸怒,短褐谁怜紫凤移。pò wū yóu yí cuì jīng nù,duǎn hè shuí lián zǐ fèng yí。
东家健妇把锄犁,西家处女负薪归。dōng jiā jiàn fù bǎ chú lí,xī jiā chù nǚ fù xīn guī。
哀哀正念诛求苦,对此无言空泪垂。āi āi zhèng niàn zhū qiú kǔ,duì cǐ wú yán kōng lèi chuí。

山行见马耳峰

刘因

近山豪士少羁检,酒浇不下胸崔嵬。jìn shān háo shì shǎo jī jiǎn,jiǔ jiāo bù xià xiōng cuī wéi。
远山静女亦闲雅,尚恨少有伤春怀。yuǎn shān jìng nǚ yì xián yǎ,shàng hèn shǎo yǒu shāng chūn huái。
乱山米聚争拱揖,武卒侍婢皆凡材。luàn shān mǐ jù zhēng gǒng yī,wǔ zú shì bì jiē fán cái。
天知老眼不受尘,路转忽睹双峰开。tiān zhī lǎo yǎn bù shòu chén,lù zhuǎn hū dǔ shuāng fēng kāi。
双峰何年耸双耳?叱之不动烦风雷。shuāng fēng hé nián sǒng shuāng ěr?chì zhī bù dòng fán fēng léi。
今朝向我效神骏,翠色欲逐神鞭来。jīn cháo xiàng wǒ xiào shén jùn,cuì sè yù zhú shén biān lái。
浮世浮名酒一杯,我欲驾此观蓬莱。fú shì fú míng jiǔ yī bēi,wǒ yù jià cǐ guān péng lái。
只愁日暮三山上,黄尘回首令人哀。zhǐ chóu rì mù sān shān shàng,huáng chén huí shǒu lìng rén āi。

雪翠轩观大宁

刘因

吾家雪翠天下白,银河无声月无色。wú jiā xuě cuì tiān xià bái,yín hé wú shēng yuè wú sè。
天关不闭寒峥嵘,箕尾晶英冻将拆。tiān guān bù bì hán zhēng róng,jī wěi jīng yīng dòng jiāng chāi。
帝遣六丁下取将,敕赐名轩换金碧。dì qiǎn liù dīng xià qǔ jiāng,chì cì míng xuān huàn jīn bì。
初如紫雾蟠青云,飞下人间作坚壁。chū rú zǐ wù pán qīng yún,fēi xià rén jiān zuò jiān bì。
渐如扶桑六龙出,万缕丹霞吹海立。jiàn rú fú sāng liù lóng chū,wàn lǚ dān xiá chuī hǎi lì。
何人办此女娲氏?补天重鍊苍苍石。hé rén bàn cǐ nǚ wā shì?bǔ tiān zhòng liàn cāng cāng shí。
阳能兼阴今可知,祝融若并玄冥国。yáng néng jiān yīn jīn kě zhī,zhù róng ruò bìng xuán míng guó。
正教芜秽洗欲空,谁为千年栋梁惜?zhèng jiào wú huì xǐ yù kōng,shuí wèi qiān nián dòng liáng xī?
杀机如火出至微,焰焰宁知有今夕。shā jī rú huǒ chū zhì wēi,yàn yàn níng zhī yǒu jīn xī。
轩中高卧刘更生,愿借馀光照方册。xuān zhōng gāo wò liú gèng shēng,yuàn jiè yú guāng zhào fāng cè。
方册有道出黄虞,今古煌煌天与极。fāng cè yǒu dào chū huáng yú,jīn gǔ huáng huáng tiān yǔ jí。
火耕明日千万斛,酒瓮已闻春雨滴。huǒ gēng míng rì qiān wàn hú,jiǔ wèng yǐ wén chūn yǔ dī。
不妨一饮尽群山,醉晕春生半天赤。bù fáng yī yǐn jǐn qún shān,zuì yūn chūn shēng bàn tiān chì。

明河秋夕图

刘因

明河澹澹纵复横,行云悠悠度疏星。míng hé dàn dàn zòng fù héng,xíng yún yōu yōu dù shū xīng。
凤媒不来乌夜惊,琼枝玉佩迟所托,画中隐隐闻机声。fèng méi bù lái wū yè jīng,qióng zhī yù pèi chí suǒ tuō,huà zhōng yǐn yǐn wén jī shēng。
秋来秋去今犹古,此恨不随天宇青。qiū lái qiū qù jīn yóu gǔ,cǐ hèn bù suí tiān yǔ qīng。
昆仑西头风浪平,办我一舟莲叶轻。kūn lún xī tóu fēng làng píng,bàn wǒ yī zhōu lián yè qīng。
浩歌中流击明月,九原唤起严君平,人间此水何时清?hào gē zhōng liú jī míng yuè,jiǔ yuán huàn qǐ yán jūn píng,rén jiān cǐ shuǐ hé shí qīng?

食笋

刘因

梦回齿颊风萧骚,幽姿不许霜松高。mèng huí chǐ jiá fēng xiāo sāo,yōu zī bù xǔ shuāng sōng gāo。
南来苍玉不盈束,已觉饮兴翻云涛。nán lái cāng yù bù yíng shù,yǐ jué yǐn xīng fān yún tāo。
诗家胸次自宜此,尚嫌烟火须烹炰。shī jiā xiōng cì zì yí cǐ,shàng xián yān huǒ xū pēng páo。
想像南风吹万竹,箨龙正恐称冤号。xiǎng xiàng nán fēng chuī wàn zhú,tuò lóng zhèng kǒng chēng yuān hào。
石盆养鱼心自苦,仰羡鸲鸲云间巢。shí pén yǎng yú xīn zì kǔ,yǎng xiàn qú qú yún jiān cháo。
眼中岁旱土不膏,长镵后虑山无毛。yǎn zhōng suì hàn tǔ bù gāo,zhǎng chán hòu lǜ shān wú máo。
退食归来北窗梦,山巅朱凤声嗷嗷。tuì shí guī lái běi chuāng mèng,shān diān zhū fèng shēng áo áo。

饮仲诚㭨瓢

刘因

君家瓠落无所容,江湖谁辨平生胸。jūn jiā hù luò wú suǒ róng,jiāng hú shuí biàn píng shēng xiōng。
海南佳气久郁塞,滟滪似喜今相逢。hǎi nán jiā qì jiǔ yù sāi,yàn yù shì xǐ jīn xiāng féng。
前年对酒面发红,今年对酒气如虹。qián nián duì jiǔ miàn fā hóng,jīn nián duì jiǔ qì rú hóng。
江山万古骚人国,跬步便与华胥通。jiāng shān wàn gǔ sāo rén guó,kuǐ bù biàn yǔ huá xū tōng。
河间古儒病我枸,闻我一饮喜气浓。hé jiān gǔ rú bìng wǒ gǒu,wén wǒ yī yǐn xǐ qì nóng。
平生得意南湖张,此意颇与河间同。píng shēng dé yì nán hú zhāng,cǐ yì pǒ yǔ hé jiān tóng。
太古洼尊老无底,一朝倾倒何由供。tài gǔ wā zūn lǎo wú dǐ,yī cháo qīng dào hé yóu gōng。
醉乡千年有此客,鸟歌蝶舞春蒙蒙。zuì xiāng qiān nián yǒu cǐ kè,niǎo gē dié wǔ chūn méng méng。
醉翁之意不在酒,宛如琴意非丝桐。zuì wēng zhī yì bù zài jiǔ,wǎn rú qín yì fēi sī tóng。
太和风境无酩酊,洛阳楼阁高玲珑。tài hé fēng jìng wú mǐng dīng,luò yáng lóu gé gāo líng lóng。
泠然仙驭一杯水,眼中渺渺无极翁。líng rán xiān yù yī bēi shuǐ,yǎn zhōng miǎo miǎo wú jí wēng。
西家伯伦瞽且聋,东家醉死王无功。xī jiā bó lún gǔ qiě lóng,dōng jiā zuì sǐ wáng wú gōng。
酒中醒境渠未识,冰壶秋月昆仑峰。jiǔ zhōng xǐng jìng qú wèi shí,bīng hú qiū yuè kūn lún fēng。
举杯唤月来胸中,人间白日浮云空。jǔ bēi huàn yuè lái xiōng zhōng,rén jiān bái rì fú yún kōng。
五岭山高云几重,朱崖灭没南飞鸿。wǔ lǐng shān gāo yún jǐ zhòng,zhū yá miè méi nán fēi hóng。
玄鹤翩翩渺何许?操瓢径访眉山公。xuán hè piān piān miǎo hé xǔ?cāo piáo jìng fǎng méi shān gōng。

示孙谐

刘因

龙山古壮哉,郁郁盘烟岚。lóng shān gǔ zhuàng zāi,yù yù pán yān lán。
一读元子诗,泠然玉泉甘。yī dú yuán zi shī,líng rán yù quán gān。
江山胜景要佳客,而我不到怀应惭。jiāng shān shèng jǐng yào jiā kè,ér wǒ bù dào huái yīng cán。
雷家髯翁虎眈眈,刘氏遗爱存河南。léi jiā rán wēng hǔ dān dān,liú shì yí ài cún hé nán。
百年乔木动秋色,篮舆谁与供奇探。bǎi nián qiáo mù dòng qiū sè,lán yú shuí yǔ gōng qí tàn。
昆山出美玉,楚国多楩楠。kūn shān chū měi yù,chǔ guó duō pián nán。
孙郎复贵种,良璞须深函。sūn láng fù guì zhǒng,liáng pú xū shēn hán。
勾萌慎培养,云霄看岩岩。gōu méng shèn péi yǎng,yún xiāo kàn yán yán。
野夫老矣一何拙?平生只有归休堪。yě fū lǎo yǐ yī hé zhuō?píng shēng zhǐ yǒu guī xiū kān。
传经访道可无愧,为我早办龙山庵。chuán jīng fǎng dào kě wú kuì,wèi wǒ zǎo bàn lóng shān ān。