古诗词

潇湘夜雨

薛瑄

两岸丛篁湿,一夕波浪生。liǎng àn cóng huáng shī,yī xī bō làng shēng。
孤灯蓬底宿,江雨蓬背鸣。gū dēng péng dǐ sù,jiāng yǔ péng bèi míng。
南来北往客,同听不同情。nán lái běi wǎng kè,tóng tīng bù tóng qíng。
薛瑄

薛瑄

薛瑄(1389年8月20日—1464年7月19日),字德温,号敬轩。河津(今山西省运城市万荣县里望乡平原村人)人。明代著名思想家、理学家、文学家,河东学派的创始人,世称“薛河东”。薛瑄继曹端之后,在北方开创了“河东之学”,门徒遍及山西、河南、关陇一带,蔚为大宗。其学传至明中期,又形成以吕大钧兄弟为主的“关中之学”,其势“几与阳明中分其感”。清人视薛学为朱学传宗,称之为“明初理学之冠”,“开明代道学之基”。高攀龙认为,有明一代,学脉有二:一是南方的阳明之学,一是北方的薛瑄朱学。。其著作集有《薛文清公全集》四十六卷。 薛瑄的作品>>

猜您喜欢

烟寺晚钟

薛瑄

夕照下山门,清音出烟雾。xī zhào xià shān mén,qīng yīn chū yān wù。
暝壑一僧还,侧伫寻归路。míng hè yī sēng hái,cè zhù xún guī lù。
月上楚天宽,露落洞庭树。yuè shàng chǔ tiān kuān,lù luò dòng tíng shù。

江村暮雪

薛瑄

落落渔樵家,苍苍起烟雾。luò luò yú qiáo jiā,cāng cāng qǐ yān wù。
岸滑移钓舟,沙平失归路。àn huá yí diào zhōu,shā píng shī guī lù。
似有凌波人,盈盈月中去。shì yǒu líng bō rén,yíng yíng yuè zhōng qù。

渔村落照

薛瑄

钓艇收晚缗,归鸦集疏柳。diào tǐng shōu wǎn mín,guī yā jí shū liǔ。
天风吹彩霞,明月映江口。tiān fēng chuī cǎi xiá,míng yuè yìng jiāng kǒu。
孤村一笛横,万虑复何有。gū cūn yī dí héng,wàn lǜ fù hé yǒu。

湘江舟中

薛瑄

湛湛湘水绿,夹岸丛篁多。zhàn zhàn xiāng shuǐ lǜ,jiā àn cóng huáng duō。
挽舟逆水上,南风起微波。wǎn zhōu nì shuǐ shàng,nán fēng qǐ wēi bō。
嘉此晴霄景,逍遥玩江沱。jiā cǐ qíng xiāo jǐng,xiāo yáo wán jiāng tuó。
沙渚旷缅邈,云岫纷嵯峨。shā zhǔ kuàng miǎn miǎo,yún xiù fēn cuó é。
远目为舒畅,客意将如何。yuǎn mù wèi shū chàng,kè yì jiāng rú hé。
濯缨吾所爱,聊为扣舷歌。zhuó yīng wú suǒ ài,liáo wèi kòu xián gē。

游君山寺

薛瑄

为爱湖中山,遂寻山下路。wèi ài hú zhōng shān,suì xún shān xià lù。
跻攀转出邃,涧谷亦回互。jī pān zhuǎn chū suì,jiàn gǔ yì huí hù。
石磴足莓苔,青林杂烟雾。shí dèng zú méi tái,qīng lín zá yān wù。
前行如有穷,岚岭乍分布。qián xíng rú yǒu qióng,lán lǐng zhà fēn bù。
招提压重湖,千里周一顾。zhāo tí yā zhòng hú,qiān lǐ zhōu yī gù。
孤峰四无根,形气自依附。gū fēng sì wú gēn,xíng qì zì yī fù。
山僧复导我,窈窕更徐步。shān sēng fù dǎo wǒ,yǎo tiǎo gèng xú bù。
疏篱野蔓悬,老圃寒泉注。shū lí yě màn xuán,lǎo pǔ hán quán zhù。
径转山房深,重与绝境遇。jìng zhuǎn shān fáng shēn,zhòng yǔ jué jìng yù。
白云檐外生,清风竹间度。bái yún yán wài shēng,qīng fēng zhú jiān dù。
庭花杂无名,岁晏色犹故。tíng huā zá wú míng,suì yàn sè yóu gù。
澄心得妙观,忘言契良晤。chéng xīn dé miào guān,wàng yán qì liáng wù。
爱此林壑清,遂薄尘俗务。ài cǐ lín hè qīng,suì báo chén sú wù。
重来待何时,尚子毕嫁娶。zhòng lái dài hé shí,shàng zi bì jià qǔ。

洞庭遇雨

薛瑄

孤舟行何迟,岁晚洞庭雨。gū zhōu xíng hé chí,suì wǎn dòng tíng yǔ。
跳波乱明珠,随风扬细缕。tiào bō luàn míng zhū,suí fēng yáng xì lǚ。
云雾失君山,波浪连吴楚。yún wù shī jūn shān,bō làng lián wú chǔ。
莫唱斑竹枝,别思满南浦。mò chàng bān zhú zhī,bié sī mǎn nán pǔ。

过鹿门山

薛瑄

西来汉水浸山根,舟人云此是鹿门。xī lái hàn shuǐ jìn shān gēn,zhōu rén yún cǐ shì lù mén。
峭壁苍苍石色古,曲径杳杳藤萝昏。qiào bì cāng cāng shí sè gǔ,qū jìng yǎo yǎo téng luó hūn。
乱峰幽谷不知数,底是庞公栖隐处。luàn fēng yōu gǔ bù zhī shù,dǐ shì páng gōng qī yǐn chù。
含情一笑江风清,双橹急摇下滩去。hán qíng yī xiào jiāng fēng qīng,shuāng lǔ jí yáo xià tān qù。

武口守风

薛瑄

连日北风疾,江涛拍岸鸣。lián rì běi fēng jí,jiāng tāo pāi àn míng。
天垂平野月,浪鹥近船灯。tiān chuí píng yě yuè,làng yī jìn chuán dēng。
湖与归心阔,秋同客思清。hú yǔ guī xīn kuò,qiū tóng kè sī qīng。
不眠听鼓角,高枕念王程。bù mián tīng gǔ jiǎo,gāo zhěn niàn wáng chéng。

闻蝉

薛瑄

夏馆秋凉客寓居,忽闻帘外一蝉初。xià guǎn qiū liáng kè yù jū,hū wén lián wài yī chán chū。
已知时序相催急,并觉天真感激馀。yǐ zhī shí xù xiāng cuī jí,bìng jué tiān zhēn gǎn jī yú。
楚辩吟秋蛩韵切,齐筝弹月雁行疏。chǔ biàn yín qiū qióng yùn qiè,qí zhēng dàn yuè yàn xíng shū。
裁书为报欧阳子,万响中间有太虚。cái shū wèi bào ōu yáng zi,wàn xiǎng zhōng jiān yǒu tài xū。
2412