古诗词

彭泽阻风

刘基

风急云飞江倒流,请君聊且驻兰舟。fēng jí yún fēi jiāng dào liú,qǐng jūn liáo qiě zhù lán zhōu。
浪翻彭蠡蛟螭横,云压匡庐虎豹幽。làng fān péng lí jiāo chī héng,yún yā kuāng lú hǔ bào yōu。
怀古谩寻元亮菊,望乡空倚仲宣楼。huái gǔ mán xún yuán liàng jú,wàng xiāng kōng yǐ zhòng xuān lóu。
五更归梦三千里,一日回肠九万周。wǔ gèng guī mèng sān qiān lǐ,yī rì huí cháng jiǔ wàn zhōu。
啸侣山栖怜野鹿,伴人水宿感沙鸥。xiào lǚ shān qī lián yě lù,bàn rén shuǐ sù gǎn shā ōu。
中元都府神官会,上界星辰积气浮。zhōng yuán dōu fǔ shén guān huì,shàng jiè xīng chén jī qì fú。
地轴西南连少昊,天关东北镇阳侯。dì zhóu xī nán lián shǎo hào,tiān guān dōng běi zhèn yáng hóu。
两峰对拥青螺髻,孤月初生白玉钩。liǎng fēng duì yōng qīng luó jì,gū yuè chū shēng bái yù gōu。
龙甲冷欺狞蜃市,蚌胎光夺睡龙眸。lóng jiǎ lěng qī níng shèn shì,bàng tāi guāng duó shuì lóng móu。
春撞急杵涛惊枕,滴沥真珠霰洒裯。chūn zhuàng jí chǔ tāo jīng zhěn,dī lì zhēn zhū xiàn sǎ chóu。
枯树挂崖眠复起,老藤牵石坠还留。kū shù guà yá mián fù qǐ,lǎo téng qiān shí zhuì hái liú。
宫商调合灵钟夕,铓锷棱高峭壁秋。gōng shāng diào hé líng zhōng xī,máng è léng gāo qiào bì qiū。
绣被焚香寒悄悄,金环扣瑟夜悠悠。xiù bèi fén xiāng hán qiāo qiāo,jīn huán kòu sè yè yōu yōu。
竹枝写恨传巳女,木客长吟答楚囚。zhú zhī xiě hèn chuán sì nǚ,mù kè zhǎng yín dá chǔ qiú。
不寐残缸犹闪灭,动情鸣橹数哑讴。bù mèi cán gāng yóu shǎn miè,dòng qíng míng lǔ shù yǎ ōu。
苍梧凤逐重华去,赤水珠无罔象求。cāng wú fèng zhú zhòng huá qù,chì shuǐ zhū wú wǎng xiàng qiú。
大宅高门荒町疃,颓垣败冢闹鸺鹠。dà zhái gāo mén huāng tīng tuǎn,tuí yuán bài zhǒng nào xiū liú。
尘埃漠漠城笳怨,芦荻萧萧戍鼓愁。chén āi mò mò chéng jiā yuàn,lú dí xiāo xiāo shù gǔ chóu。
鬼火碧穿灯火去,狼烟黄入烧烟遒。guǐ huǒ bì chuān dēng huǒ qù,láng yān huáng rù shāo yān qiú。
紫芝可茹林多蟒,红鲤堪罾泽有虬。zǐ zhī kě rú lín duō mǎng,hóng lǐ kān zēng zé yǒu qiú。
万国锄犁俱剑戟,八陵松柏让戈矛。wàn guó chú lí jù jiàn jǐ,bā líng sōng bǎi ràng gē máo。
哀哀野哭乾坤傪,踽踽途行面目魗。āi āi yě kū qián kūn cān,jǔ jǔ tú xíng miàn mù chǒu。
永忆卢敖翔汗漫,愿随慧远学清修。yǒng yì lú áo xiáng hàn màn,yuàn suí huì yuǎn xué qīng xiū。
瑶台青鸟归何处,玄圃琪华烂莫收。yáo tái qīng niǎo guī hé chù,xuán pǔ qí huá làn mò shōu。
沧海未容精卫塞,蓬莱定许偓佺游。cāng hǎi wèi róng jīng wèi sāi,péng lái dìng xǔ wò quán yóu。
故园梅蕊相将发,倚赖春阳慰白头。gù yuán méi ruǐ xiāng jiāng fā,yǐ lài chūn yáng wèi bái tóu。
刘基

刘基

刘基(1311年7月1日-1375年5月16日)字伯温,谥曰文成,元末明初杰出的军事谋略家、政治家、文学家和思想家,明朝开国元勋,汉族,浙江文成南田(原属青田)人,故时人称他刘青田,明洪武三年(1370)封诚意伯,人们又称他刘诚意。武宗正德九年追赠太师,谥号文成,后人又称他刘文成、文成公。他以神机妙算、运筹帷幄著称于世。刘伯温是中国古代的一位传奇人物,至今在中国大陆、港澳台乃至东南亚、日韩等地仍有广泛深厚的民间影响力。 刘基的作品>>

猜您喜欢

崇福寺俦上人看山楼

刘基

为爱山中世事疏,看山终日坐茅庐。wèi ài shān zhōng shì shì shū,kàn shān zhōng rì zuò máo lú。
林花涧草香无际,翠壁丹崖锦不如。lín huā jiàn cǎo xiāng wú jì,cuì bì dān yá jǐn bù rú。
禹穴风雷翻石鹞,耶溪波浪动金鱼。yǔ xué fēng léi fān shí yào,yé xī bō làng dòng jīn yú。
此时应悟幽栖乐,底用凌云献子虚。cǐ shí yīng wù yōu qī lè,dǐ yòng líng yún xiàn zi xū。

宗上人溪山亭

刘基

湖上清溪溪上山,山亭结构俯人寰。hú shàng qīng xī xī shàng shān,shān tíng jié gòu fǔ rén huán。
窗中树色宜晴雨,门外滩声自往还。chuāng zhōng shù sè yí qíng yǔ,mén wài tān shēng zì wǎng hái。
鍊药井寒玄鹤逝,采莲舟去碧波闲。liàn yào jǐng hán xuán hè shì,cǎi lián zhōu qù bì bō xián。
春兰秋桂年年好,憔悴风尘漫厚颜。chūn lán qiū guì nián nián hǎo,qiáo cuì fēng chén màn hòu yán。

题水墨蓼花草虫

刘基

为爱江头红蓼花,秋来独作草虫家。wèi ài jiāng tóu hóng liǎo huā,qiū lái dú zuò cǎo chóng jiā。
寻香粉蝶应随梦,采蜜黄蜂不趁衙。xún xiāng fěn dié yīng suí mèng,cǎi mì huáng fēng bù chèn yá。
络纬语残凉露滴,蜻蜓立困晚风斜。luò wěi yǔ cán liáng lù dī,qīng tíng lì kùn wǎn fēng xié。
画图水墨惊初见,却似扁舟过赤沙。huà tú shuǐ mò jīng chū jiàn,què shì biǎn zhōu guò chì shā。

题山水图为宝林衍上人作

刘基

雨过秋山日欲暾,白云如雪拥山根。yǔ guò qiū shān rì yù tūn,bái yún rú xuě yōng shān gēn。
高松浥露和烟冷,迸水穿沙出谷浑。gāo sōng yì lù hé yān lěng,bèng shuǐ chuān shā chū gǔ hún。
拟向萝阴缘石径,却寻花片入桃源。nǐ xiàng luó yīn yuán shí jìng,què xún huā piàn rù táo yuán。
画图应有通神处,他日相从子细论。huà tú yīng yǒu tōng shén chù,tā rì xiāng cóng zi xì lùn。

次韵和新罗严上人秋日见寄二首

刘基

露吟风清木叶疏,蓼花莎草没阶除。lù yín fēng qīng mù yè shū,liǎo huā shā cǎo méi jiē chú。
子云词赋空投阁,仲蔚蓬蒿漫索居。zi yún cí fù kōng tóu gé,zhòng wèi péng hāo màn suǒ jū。
群盗只今齐得意,故乡从此遂无书。qún dào zhǐ jīn qí dé yì,gù xiāng cóng cǐ suì wú shū。
镜中短发非松柏,岁晚看看不似初。jìng zhōng duǎn fā fēi sōng bǎi,suì wǎn kàn kàn bù shì chū。

次韵和新罗严上人秋日见寄二首

刘基

爱汝精蓝抱翠微,青松绿竹共依依。ài rǔ jīng lán bào cuì wēi,qīng sōng lǜ zhú gòng yī yī。
龟台落日明霞绮,鳗井寒潮长石衣。guī tái luò rì míng xiá qǐ,mán jǐng hán cháo zhǎng shí yī。
银杏子成边雁到,木犀花发野莺飞。yín xìng zi chéng biān yàn dào,mù xī huā fā yě yīng fēi。
钟残永夜禅心定,一任秋虫促杼机。zhōng cán yǒng yè chán xīn dìng,yī rèn qiū chóng cù zhù jī。

重用韵答严上人

刘基

坐见风霜百草疏,却怜光景渐消除。zuò jiàn fēng shuāng bǎi cǎo shū,què lián guāng jǐng jiàn xiāo chú。
萍蓬飘荡三年客,松菊荒凉五亩居。píng péng piāo dàng sān nián kè,sōng jú huāng liáng wǔ mǔ jū。
陋巷苍苔封蚁垤,空庭黄叶带虫书。lòu xiàng cāng tái fēng yǐ dié,kōng tíng huáng yè dài chóng shū。
江枫恰似知人意,强学芳菲二月初。jiāng fēng qià shì zhī rén yì,qiáng xué fāng fēi èr yuè chū。

重用韵答严上人

刘基

江水东流西日微,闲身不系独何依。jiāng shuǐ dōng liú xī rì wēi,xián shēn bù xì dú hé yī。
尘埃爽飒枯蓬鬓,霜露凄凉破衲衣。chén āi shuǎng sà kū péng bìn,shuāng lù qī liáng pò nà yī。
百粤雨馀山翠合,三韩云净海青飞。bǎi yuè yǔ yú shān cuì hé,sān hán yún jìng hǎi qīng fēi。
沧溟自古通天汉,梦绕黄姑织女机。cāng míng zì gǔ tōng tiān hàn,mèng rào huáng gū zhī nǚ jī。

再用韵答严衍二上人

刘基

厚禄故人音问疏,天官不拟介推除。hòu lù gù rén yīn wèn shū,tiān guān bù nǐ jiè tuī chú。
莫思浮世尘埃事,好共深山木石居。mò sī fú shì chén āi shì,hǎo gòng shēn shān mù shí jū。
月满高楼留客饮,灯明寒榻课儿书。yuè mǎn gāo lóu liú kè yǐn,dēng míng hán tà kè ér shū。
城头鼓角沉沉夜,肠断乡关人梦初。chéng tóu gǔ jiǎo chén chén yè,cháng duàn xiāng guān rén mèng chū。

再用韵答严衍二上人

刘基

蔓草萋迷野色微,嗷嗷鸣雁欲谁依。màn cǎo qī mí yě sè wēi,áo áo míng yàn yù shuí yī。
残花露淡胭脂靥,落木霜凋薜荔衣。cán huā lù dàn yān zhī yè,luò mù shuāng diāo bì lì yī。
万国旧闻车轨一,九州今见劫尘飞。wàn guó jiù wén chē guǐ yī,jiǔ zhōu jīn jiàn jié chén fēi。
总戎安得英雄将,不放龙蛇起杀机。zǒng róng ān dé yīng xióng jiāng,bù fàng lóng shé qǐ shā jī。

复用韵答严上人

刘基

闭门无事往来疏,窗外从他草不除。bì mén wú shì wǎng lái shū,chuāng wài cóng tā cǎo bù chú。
食肉巳违三月味,谋身欲去九夷居。shí ròu sì wéi sān yuè wèi,móu shēn yù qù jiǔ yí jū。
人情自古怀乡土,天下何时罢羽书。rén qíng zì gǔ huái xiāng tǔ,tiān xià hé shí bà yǔ shū。
莫向西风苦惆怅,白云流水只如初。mò xiàng xī fēng kǔ chóu chàng,bái yún liú shuǐ zhǐ rú chū。

复用韵答严上人

刘基

西风吹树夕阳微,斥鴳鹪鹩各有依。xī fēng chuī shù xī yáng wēi,chì yàn jiāo liáo gè yǒu yī。
幕府三年双短鬓,乡关千里一沾衣。mù fǔ sān nián shuāng duǎn bìn,xiāng guān qiān lǐ yī zhān yī。
江淮渺渺人烟少,梁楚茫茫鬼燐飞。jiāng huái miǎo miǎo rén yān shǎo,liáng chǔ máng máng guǐ lín fēi。
诛暴保民黄石略,将军莫自失戌机。zhū bào bǎo mín huáng shí lüè,jiāng jūn mò zì shī xū jī。

题寒林图

刘基

摇落江边秋树林,凄凉久客二毛侵。yáo luò jiāng biān qiū shù lín,qī liáng jiǔ kè èr máo qīn。
藤萝岁晚龙蛇死,丛薄天寒虎豹深。téng luó suì wǎn lóng shé sǐ,cóng báo tiān hán hǔ bào shēn。
流水斜阳人远近,青烟白草雁飞沉。liú shuǐ xié yáng rén yuǎn jìn,qīng yān bái cǎo yàn fēi chén。
桂花自在山中发,怅望西风起夕阴。guì huā zì zài shān zhōng fā,chàng wàng xī fēng qǐ xī yīn。

仍用韵酬衍上人

刘基

多愁只觉世情疏,愁极凭谁与破除。duō chóu zhǐ jué shì qíng shū,chóu jí píng shuí yǔ pò chú。
江海烟尘羁客泪,云山桑梓别人居。jiāng hǎi yān chén jī kè lèi,yún shān sāng zǐ bié rén jū。
高风断雁惟将恨,衰草残萤不照书。gāo fēng duàn yàn wéi jiāng hèn,shuāi cǎo cán yíng bù zhào shū。
世乱弓刀方有用,休夸新句逼黄初。shì luàn gōng dāo fāng yǒu yòng,xiū kuā xīn jù bī huáng chū。

仍用韵酬衍上人

刘基

岁莫天寒生意微,空林鸟雀自相依。suì mò tiān hán shēng yì wēi,kōng lín niǎo què zì xiāng yī。
有情霜叶欺花貌,无用风荷象客衣。yǒu qíng shuāng yè qī huā mào,wú yòng fēng hé xiàng kè yī。
西塞鼓鞞山岳震,东郊羽檄海波飞。xī sāi gǔ bǐng shān yuè zhèn,dōng jiāo yǔ xí hǎi bō fēi。
传闻有诏颁南服,早晚阳和斡化机。chuán wén yǒu zhào bān nán fú,zǎo wǎn yáng hé wò huà jī。