古诗词

彭泽阻风

刘基

风急云飞江倒流,请君聊且驻兰舟。fēng jí yún fēi jiāng dào liú,qǐng jūn liáo qiě zhù lán zhōu。
浪翻彭蠡蛟螭横,云压匡庐虎豹幽。làng fān péng lí jiāo chī héng,yún yā kuāng lú hǔ bào yōu。
怀古谩寻元亮菊,望乡空倚仲宣楼。huái gǔ mán xún yuán liàng jú,wàng xiāng kōng yǐ zhòng xuān lóu。
五更归梦三千里,一日回肠九万周。wǔ gèng guī mèng sān qiān lǐ,yī rì huí cháng jiǔ wàn zhōu。
啸侣山栖怜野鹿,伴人水宿感沙鸥。xiào lǚ shān qī lián yě lù,bàn rén shuǐ sù gǎn shā ōu。
中元都府神官会,上界星辰积气浮。zhōng yuán dōu fǔ shén guān huì,shàng jiè xīng chén jī qì fú。
地轴西南连少昊,天关东北镇阳侯。dì zhóu xī nán lián shǎo hào,tiān guān dōng běi zhèn yáng hóu。
两峰对拥青螺髻,孤月初生白玉钩。liǎng fēng duì yōng qīng luó jì,gū yuè chū shēng bái yù gōu。
龙甲冷欺狞蜃市,蚌胎光夺睡龙眸。lóng jiǎ lěng qī níng shèn shì,bàng tāi guāng duó shuì lóng móu。
春撞急杵涛惊枕,滴沥真珠霰洒裯。chūn zhuàng jí chǔ tāo jīng zhěn,dī lì zhēn zhū xiàn sǎ chóu。
枯树挂崖眠复起,老藤牵石坠还留。kū shù guà yá mián fù qǐ,lǎo téng qiān shí zhuì hái liú。
宫商调合灵钟夕,铓锷棱高峭壁秋。gōng shāng diào hé líng zhōng xī,máng è léng gāo qiào bì qiū。
绣被焚香寒悄悄,金环扣瑟夜悠悠。xiù bèi fén xiāng hán qiāo qiāo,jīn huán kòu sè yè yōu yōu。
竹枝写恨传巳女,木客长吟答楚囚。zhú zhī xiě hèn chuán sì nǚ,mù kè zhǎng yín dá chǔ qiú。
不寐残缸犹闪灭,动情鸣橹数哑讴。bù mèi cán gāng yóu shǎn miè,dòng qíng míng lǔ shù yǎ ōu。
苍梧凤逐重华去,赤水珠无罔象求。cāng wú fèng zhú zhòng huá qù,chì shuǐ zhū wú wǎng xiàng qiú。
大宅高门荒町疃,颓垣败冢闹鸺鹠。dà zhái gāo mén huāng tīng tuǎn,tuí yuán bài zhǒng nào xiū liú。
尘埃漠漠城笳怨,芦荻萧萧戍鼓愁。chén āi mò mò chéng jiā yuàn,lú dí xiāo xiāo shù gǔ chóu。
鬼火碧穿灯火去,狼烟黄入烧烟遒。guǐ huǒ bì chuān dēng huǒ qù,láng yān huáng rù shāo yān qiú。
紫芝可茹林多蟒,红鲤堪罾泽有虬。zǐ zhī kě rú lín duō mǎng,hóng lǐ kān zēng zé yǒu qiú。
万国锄犁俱剑戟,八陵松柏让戈矛。wàn guó chú lí jù jiàn jǐ,bā líng sōng bǎi ràng gē máo。
哀哀野哭乾坤傪,踽踽途行面目魗。āi āi yě kū qián kūn cān,jǔ jǔ tú xíng miàn mù chǒu。
永忆卢敖翔汗漫,愿随慧远学清修。yǒng yì lú áo xiáng hàn màn,yuàn suí huì yuǎn xué qīng xiū。
瑶台青鸟归何处,玄圃琪华烂莫收。yáo tái qīng niǎo guī hé chù,xuán pǔ qí huá làn mò shōu。
沧海未容精卫塞,蓬莱定许偓佺游。cāng hǎi wèi róng jīng wèi sāi,péng lái dìng xǔ wò quán yóu。
故园梅蕊相将发,倚赖春阳慰白头。gù yuán méi ruǐ xiāng jiāng fā,yǐ lài chūn yáng wèi bái tóu。
刘基

刘基

刘基(1311年7月1日-1375年5月16日)字伯温,谥曰文成,元末明初杰出的军事谋略家、政治家、文学家和思想家,明朝开国元勋,汉族,浙江文成南田(原属青田)人,故时人称他刘青田,明洪武三年(1370)封诚意伯,人们又称他刘诚意。武宗正德九年追赠太师,谥号文成,后人又称他刘文成、文成公。他以神机妙算、运筹帷幄著称于世。刘伯温是中国古代的一位传奇人物,至今在中国大陆、港澳台乃至东南亚、日韩等地仍有广泛深厚的民间影响力。 刘基的作品>>

猜您喜欢

咏史二十一首

刘基

当途乱天纪,赤帝悬空名。dāng tú luàn tiān jì,chì dì xuán kōng míng。
宁知辟掾日,祸机巳潜萌。níng zhī pì yuàn rì,huò jī sì qián méng。
晋主念私劳,荀冯巧相迎。jìn zhǔ niàn sī láo,xún féng qiǎo xiāng yíng。
抚床竟不寤,骨肉成鲵鲸。fǔ chuáng jìng bù wù,gǔ ròu chéng ní jīng。
好还实天道,狙诈徒人情。hǎo hái shí tiān dào,jū zhà tú rén qíng。

咏史二十一首

刘基

香饵获死鱼,重赏致死士。xiāng ěr huò sǐ yú,zhòng shǎng zhì sǐ shì。
自古以为训,世俗宁知此。zì gǔ yǐ wèi xùn,shì sú níng zhī cǐ。
陈汤困刀笔,壮夫皆切齿。chén tāng kùn dāo bǐ,zhuàng fū jiē qiè chǐ。
如何中兴主,终竟惑薏苡。rú hé zhōng xīng zhǔ,zhōng jìng huò yì yǐ。

咏史二十一首

刘基

隋帝易广勇,天命以不长。suí dì yì guǎng yǒng,tiān mìng yǐ bù zhǎng。
唐宗昧治恪,本支竟摧戕。táng zōng mèi zhì kè,běn zhī jìng cuī qiāng。
圣人有达节,变通亦何常。shèng rén yǒu dá jié,biàn tōng yì hé cháng。
禹汤不同迹,万古皆明王。yǔ tāng bù tóng jì,wàn gǔ jiē míng wáng。

咏史二十一首

刘基

永嘉昔溃乱,南渡驰五马。yǒng jiā xī kuì luàn,nán dù chí wǔ mǎ。
长江画天堑,九庙扇灰灺。zhǎng jiāng huà tiān qiàn,jiǔ miào shàn huī xiè。
岂无运甓人,亦有誓江者。qǐ wú yùn pì rén,yì yǒu shì jiāng zhě。
眢池不扬波,灵物栖旷野。yuān chí bù yáng bō,líng wù qī kuàng yě。
哀哀黍离泪,空向新亭洒。āi āi shǔ lí lèi,kōng xiàng xīn tíng sǎ。

咏史二十一首

刘基

荜门翳蓬蒿,穷巷绝马迹。bì mén yì péng hāo,qióng xiàng jué mǎ jì。
中有抱膝人,疏粝不充食。zhōng yǒu bào xī rén,shū lì bù chōng shí。
荣华过浮埃,敝服无愠色。róng huá guò fú āi,bì fú wú yùn sè。
献玉鄙卞和,扣角羞宁戚。xiàn yù bǐ biàn hé,kòu jiǎo xiū níng qī。
天潢不垂云,中夜起叹息。tiān huáng bù chuí yún,zhōng yè qǐ tàn xī。

咏史二十一首

刘基

吾爱闵仲叔,幽居翳茆茨。wú ài mǐn zhòng shū,yōu jū yì máo cí。
应辟思济世,利禄岂其私。yīng pì sī jì shì,lì lù qǐ qí sī。
进当致尧舜,退则老蒿藜。jìn dāng zhì yáo shùn,tuì zé lǎo hāo lí。
焉能犬马豢,以为天下嗤。yān néng quǎn mǎ huàn,yǐ wèi tiān xià chī。

咏史二十一首

刘基

美人皎如玉,挟瑟升高堂。měi rén jiǎo rú yù,xié sè shēng gāo táng。
泠泠向长风,操作孤凤凰。líng líng xiàng zhǎng fēng,cāo zuò gū fèng huáng。
曲度未终竟,玄云蔽穹苍。qū dù wèi zhōng jìng,xuán yún bì qióng cāng。
走兽骇赴林,飞鸟号且翔。zǒu shòu hài fù lín,fēi niǎo hào qiě xiáng。
高山与流水,日莫空凄凉。gāo shān yǔ liú shuǐ,rì mò kōng qī liáng。

咏史二十一首

刘基

夫差卧薪日,勾践尝胆时。fū chà wò xīn rì,gōu jiàn cháng dǎn shí。
人生各有志,况乃身践之。rén shēng gè yǒu zhì,kuàng nǎi shēn jiàn zhī。
宁知姑苏鹿,巳与西施期。níng zhī gū sū lù,sì yǔ xī shī qī。
空令千载下,痛恨于鸱夷。kōng lìng qiān zài xià,tòng hèn yú chī yí。

游仙九首

刘基

日月如过翼,瞬息春巳秋。rì yuè rú guò yì,shùn xī chūn sì qiū。
何不学神仙,缥缈凌虚游。hé bù xué shén xiān,piāo miǎo líng xū yóu。
雷霆以为舆,虹蜺以为辀。léi tíng yǐ wèi yú,hóng ní yǐ wèi zhōu。
清晨登阆风,薄暮宿不周。qīng chén dēng láng fēng,báo mù sù bù zhōu。
长啸层城巅,濯足翠水流。zhǎng xiào céng chéng diān,zhuó zú cuì shuǐ liú。
俯视八极内,扰扰飞蜉蝣。fǔ shì bā jí nèi,rǎo rǎo fēi fú yóu。

游仙九首

刘基

今日何不乐,振策登高山。jīn rì hé bù lè,zhèn cè dēng gāo shān。
深林仰无见,藤蔓阴以繁。shēn lín yǎng wú jiàn,téng màn yīn yǐ fán。
鼪鼯绕树啼,黄鹄空飞翻。shēng wú rào shù tí,huáng gǔ kōng fēi fān。
揽辔向西北,思欲赴昆仑。lǎn pèi xiàng xī běi,sī yù fù kūn lún。
琼楼十二重,豹虎夹陛阍。qióng lóu shí èr zhòng,bào hǔ jiā bì hūn。
青鸟去何之,谁向王母言。qīng niǎo qù hé zhī,shuí xiàng wáng mǔ yán。
徘徊岁华晚,感激生愁怨。pái huái suì huá wǎn,gǎn jī shēng chóu yuàn。

游仙九首

刘基

岐阳隐孤凤,寰海腾蛟蛇。qí yáng yǐn gū fèng,huán hǎi téng jiāo shé。
不食松柏实,而采日及花。bù shí sōng bǎi shí,ér cǎi rì jí huā。
翩翩柱下史,望望之流沙。piān piān zhù xià shǐ,wàng wàng zhī liú shā。
麻姑何为者,乃降蔡经家。má gū hé wèi zhě,nǎi jiàng cài jīng jiā。
神龙集洿泽,取笑于鱼虾。shén lóng jí wū zé,qǔ xiào yú yú xiā。

游仙九首

刘基

娟娟姮娥女,灼灼芙蓉姿。juān juān héng é nǚ,zhuó zhuó fú róng zī。
一入月宫去,千秋闭蛾眉。yī rù yuè gōng qù,qiān qiū bì é méi。
凉风清玉除,碧云生桂枝。liáng fēng qīng yù chú,bì yún shēng guì zhī。
凤歌不可听,长夜有馀悲。fèng gē bù kě tīng,zhǎng yè yǒu yú bēi。

游仙九首

刘基

晨登女床山,西北望昆仑。chén dēng nǚ chuáng shān,xī běi wàng kūn lún。
楼台似霄汉,金碧气魂魂。lóu tái shì xiāo hàn,jīn bì qì hún hún。
素女三千人,灼若扶桑暾。sù nǚ sān qiān rén,zhuó ruò fú sāng tūn。
鸾笙引凤舞,云旆随霓幡。luán shēng yǐn fèng wǔ,yún pèi suí ní fān。
老童发清歌,昌容戏紫鹓。lǎo tóng fā qīng gē,chāng róng xì zǐ yuān。
神荼献丹桃,洪崖开玉尊。shén tú xiàn dān táo,hóng yá kāi yù zūn。
蜚廉漫崔嵬,建章空千门。fēi lián màn cuī wéi,jiàn zhāng kōng qiān mén。

游仙九首

刘基

大道久巳晦,谁能识仙真。dà dào jiǔ sì huì,shuí néng shí xiān zhēn。
如何卖药翁,怪语惊市人。rú hé mài yào wēng,guài yǔ jīng shì rén。
日月空明照,朝菌非大椿。rì yuè kōng míng zhào,cháo jūn fēi dà chūn。
巳矣复何道,去去生愁辛。sì yǐ fù hé dào,qù qù shēng chóu xīn。

游仙九首

刘基

费生市井儿,未尝识神仙。fèi shēng shì jǐng ér,wèi cháng shí shén xiān。
偶然壶中去,谓是别有天。ǒu rán hú zhōng qù,wèi shì bié yǒu tiān。
幻化且不解,真诀安能传。huàn huà qiě bù jiě,zhēn jué ān néng chuán。
那将食色身,妄弄刑赏权。nà jiāng shí sè shēn,wàng nòng xíng shǎng quán。
果然失符后,众鬼不见怜。guǒ rán shī fú hòu,zhòng guǐ bù jiàn lián。